Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Bị uy áp ảnh hưởng, Xá Lợi Thủ Châu trên cổ tay tản mát ra một tầng hào quang ôn nhuận, phật khí xuất hiện chấn động mạnh mẽ.

Lúc này, Trát Cách Lỗ trong khách sạn cũng cảm ứng được cổ khí tức này, từ trong trạng thái nhập định tỉnh táo lại, tự nhủ:

- Phật môn đồng nguyên, vốn là một nhà.

Những bóng đen kia vì kinh sợ uy áp khổng lồ kia nên co rúm người lại,
lúc này lại có một cổ uy áp khổng lồ từ trong Sùng Thánh Tự phóng ra
ngoài.

- Ngã phật từ bi, phổ độ chúng sinh, phóng hạ đồ đao, lập địa thành Phật.

Phật hiệu to lớn lại vang lên, bỗng nhiên hào quang trên Đại Lý tam
tháp đại thịnh, cổ hào quang này chính là phật khí cường đại chiếu sáng
toàn bộ Sùng Thánh Tự, khiến cho những thân ảnh kia không còn nơi ẩn
nấp. Tề Nhạc hiện giờ đã nhìn rõ trước Thiên Tầm Tháp là một vị cao tăng già nua. Tăng nhân này không tóc không râu, nhưng có thể nhìn ra nếp
nhăn trên trán của hắn mà đoán được tuổi tác.

Lão tăng đứng ở nơi đó, như một ngọn núi nguy nga, cho dù Thương Sơn hùng vĩ cũng không cách nào che dấu được thân ảnh cao lớn này, đứng trước Thiên Tầm tháp,
chắp tay trước ngực, chân mày rủ xuống, giống như thương tùng, ẩn chứa
nét tang thương.

Những bóng đen này từ các góc độ khác nhau
phóng thẳng vào cao tăng này, trường đao trên không trung mang theo hào
quang như sấm sét, chỉ có điều so với tia sét, những hào quang này âm
độc hơn nhiều. Tề Nhạc phán đoán rất chính xác, những kẻ này chính là
Thái Dương Quốc Phệ Hồn Đường. Bọn chúng là thế lực hành động đầu tiên.
Lão tăng không có động, vẫn bảo trì tư thế cũ, bọn người Tề Nhạc phát
hiện, trong quá trình những bóng đen này đánh về phía cao tăng, toàn
thân tản mát ra khí lưu màu đen nồng đậm, những khí đen này gặp phải

phật quang của tam tháp phát ra, lập tức như băng tuyết tan trong nắng
xuân.

Phệ Hồn Đường theo thấp đến cao, chia làm liệp, ảnh,
thứ, ám, lưu năm cấp. Nhưng hơn hai mươi người trước mặt, trong đó đám
người xông lên trước tiên đều có cấp thứ và cấp ảnh, nhưng dưới phật
quang ảnh hưởng, tốc độ bọn chúng suy yếu đi rất nhiều.

Tiêu
chuẩn võ sĩ đao của Thái Dương Quốc hoàn toàn là màu đen, nhưng chúng
vốn không phản xạ ánh sáng, nhưng dưới phật quang lại phát ra hào quang
kỳ dị.

Sáu gã Phệ Hồn Đường xông tới gần cao tăng trước tiên, sáu chuôi trường đao chém thẳng tới cái đầu trọc chín lỗ nhang của cao
tăng, góc độ xuất đao cực kỳ âm hiểm, cơ hồ phong kín tất cả phạm vi
tránh né của lão tăng.

Nhưng mà, lão tăng né tránh thế nào?
Không, ngay từ đầu lão tăng đã không có ý định tránh né. Thời điểm
trường đao cách đầu của lão tăng hơn một thước, một đạo kim sắc quang
mang lập tức bộc phát, hào quang vừa sáng lên, sáu gã phệ hồn đồng thời
kêu thảm một tiếng, thân thể bay ngược ra sau.

Từ biểu hiện
mà nhìn, thân thể bọn chúng không bị tổn thương chút nào, nhưng mà, khí
lưu màu đen trên người của bọn chúng gặp phải kim sắc quang mang liền
tan biến có thể biết rõ bọn chúng không chết cũng mất nửa cái mạng.

- Phật hiệu khôn cùng, quay đầu là bờ, chỉ cần biết sai, thì tất cả không phải quá muộn. Đều còn cơ hội.

Tề Nhạc kinh hô một tiếng.

- Phật lực thật mạnh. Trong nháy mắt phế sáu người.

Như Nguyệt nói:

- Lão tăng này sát tính nặng nề ah!

Tề Nhạc lắc đầu, nói:

- Không, hắn từ đầu đến cuối đều không có ý định giết người. Sáu tên
Phệ Hồn Đường chỉ bị phế đi thôi. Thử hỏi, những gia hỏa điên cuồng sinh tồn trong hắc ám nếu bị phật khí tẩy lễ thì sẽ như thế nào?

Từ Đông mở to mắt tiếp lời:

- Ta kháo, chẳng phải là mất đi toàn bộ năng lực của mình, biến thành phế nhân không còn chút khả năng nào sao?

Tề Nhạc cười lạnh một tiếng, nói:

- Thật không biết đám người Phệ Hồn Đường nghĩ cái gì trong đầu, dùng
năng lực tà ác của bọn chúng, sợ nhất chính là phật lực thánh khiết, đã
phát hiện thánh nguyên xuất hiện ở thánh địa phật môn như Sùng Thánh Tự, lại dám tới đây chịu chết, tuyệt đối là đầu bị vô nước.


Người của Thái Dương Quốc Phệ Hồn Đường sau kích đầu tiên bất lợi liền
tìm ra phương pháp ứng đối, tất cả thành viên của Phệ Hồn Đường ở trên
không trung ngừng lại, sau đó nhanh chóng lui ra khỏi chùa.

Hiển nhiên lão tăng không có ý định truy kích, chỉ trầm thấp niệm phật hiệu, quay người đi vào Thiên Tầm tháp.

Tề Nhạc nhắm hai mắt lại, cười nhẹ nói:

- Những người kia đã sợ rồi, người của Hắc Ám Quốc Hội cũng chỉ đứng bên ngoài mà không dám tiến vào.

Minh Minh nói:

- Cũng xem như chúng không may. Phật quang này còn lợi hại hơn cả ánh
sáng mặt trời, cho dù là Hấp Huyết Quỷ cao cấp tiến vào trong phật
quang, chỉ sợ thực lực bị giảm bớt rất nhiều.

Hào quang trong mắt Tề Nhạc lóe sáng, mỉm cười nói:

- Tốt, nếu chúng không dám đi vào, chúng ta đi vào đi.

Như Nguyệt, Từ Đông cùng Minh Minh dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn qua hăn, Tề Nhạc nói:

- Đi thôi, không cần kinh ngạc như vậy, đây là kế dẫn xà xuất động, tôi không tin đám người kia không sợ chúng ta đạt được thánh nguyên.

Như Nguyệt có chút lo lắng nói:

- Nhưng mà, như vậy chúng ta sẽ biến thành đích nhắm cho nhiều người. Tề Nhạc, anh...

Tề Nhạc lắc đầu, nói:

- Nếu như chỉ có chúng ta đương nhiên không được, nhưng mà, các người
không nên quên, nơi này là Sùng Thánh Tự ah! Nếu như tôi đoán không sai, người của giáo đình ở gần đây, nhưng biện pháp che dấu khí tức của bọn
người này cao hơn chúng ta mà thôi.

Từ tình huống trước mắt
mà nhìn. Chúng ta có ưu thế mà các thế lực khác không có được, đó là bản thân chúng ta thuộc về Viêm Hoàng, lại chính là thủ hộ giả phương đông.


- Huống chi còn có Trát Cách Lỗ đại sư tồn tại. Có ưu thế này, chúng ta cùng lão tăng kia với nhau, chỉ có quan hệ tốt. Lão tăng kia hiển nhiên ở trong Sùng Thánh Tự rất nhiều năm. Tôi nghĩ, cho dù Chiêm Tinh Thuật
của giáo hoàng có linh nghiệm, cũng chưa chắc hiểu rõ về thánh nguyên
như lão tăng này. Cơ hội tốt thế này sao chúng ta lại bỏ qua được chứ?

- Về phần trở thành mũi tên cho mọi người bắn. Tôi cũng nghĩ qua. Chúng ta chỉ cần cho đám người kia biết rõ thực tế chúng ta không đạt được
thứ gì cả. Dưới loại tình huống này, ít nhất giáo đình cùng thủ hộ giả
Hy Lạp sẽ không hành động thiếu suy nghĩ. Chỉ còn lại Hắc Ám Quốc Hội,
nhưng đây là trong Sùng Thánh Tự, chúng có thể gây ra bao nhiêu sóng gió đây?

Như Nguyệt gật gật đầu, nói:

- Anh nói có đạo lý, nhưng mà, làm như vậy, chúng ta hoàn toàn bạo lộ rồi.

Từ Đông nói:

- Bại lộ thì không nói, chỉ sợ phương nào cũng suy nghĩ tới có chúng ta tham dự. Có ai thấy chúng ta chưa? Lão đại nói có đạo lý. Hiện tại
thông tin chuẩn xác với chúng ta mà nói quá trọng yếu. Huống chi chúng
ta có thể gây dựng quan hệ tốt với lão tăng của Sùng Thánh Tự kia.

- Đi.

Tề Nhạc đứng lên, dẫn đầu xuống dưới sườn núi đi vào trong Sùng Thánh
Tự, Minh Minh, Như Nguyệt, Từ Đông theo sát phía sau, khoảng cách gần
như vậy, không qua bao lâu bọn họ đã tới ngoài cửa Sùng Thánh Tự.

Lúc này, Tề Nhạc hoàn toàn không che dấu khí tức của bản thân, cũng
không có ai ngăn cản hắn đi vào, bất luận là Hắc Ám Quốc Hội hay là Phệ
Hồn Đường. Đều ước gì có người đi vào dò đường đấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận