Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Trát Cách Lỗ mỉm cười nói:

- Đúng là như thế, bất luận là
hung thú gì, nội đan đương nhiên là bộ phận tạo thành năng lượng tối
trọng yếu nhất, nhưng cũng tuyệt đối không phải toàn bộ. Tương đối mà
nói, nội đan chiếm cứ năng lượng bình thường của hung thú chỉ có 30% đến 40%, mà năng lượng của nó thì đều giấu ở bên trong thân thể của bọn
chúng.

- Mà năng lượng nội đan chúng ta có thể hấp thu, còn
thân thể của hung thú trong cơ thể có thể dùng nội đan kích phát. Mặc dù như thế, chúng ta tuy rằng không thể trực tiếp áp dụng năng lượng trong cơ thể của Khế Dũ. Nhưng ở mấy ngàn năm thay đổi một cách vô tri vô
giác xuống, bản thân Khế Dũ chính là một cái bảo khố.

- A di
đà Phật, thiện tai thiện tai, xương cốt Khế Dũ là dược liệu tốt nhất có
thể chống cự hết thảy hàn độc, cũng có gia tăng công dương khí. Mà thịt
của Khế Dũ dùng ăn có thể đề cao tất cả phương diện kỹ năng của nhân
thể. Đồng thời, da Khế Dũ là tài liệu cực kỳ cứng cỏi, chỉ cần thông qua gia công dược vật nhất định có thể làm thành đồ phòng ngự có lực phòng
ngự rất mạnh. . Hơn nữa, con mắt của Khế Dũ tụ tập rất nhiều tinh hoa,
giống như hai khỏa Bảo Châu rất nhiều công hiệu, có năng lực tị hỏa, cho dù là bên trong nham thạch nóng chảy cũng có thể bảo hộ người cầm châu
không bị hỏa độc xâm nhập.

Tề Nhạc có chút buồn cười mà nói:

- Đại sư, ta như thế nào ta cảm giác chúng ta so những hung thú kia còn hung ác hơn. Chẳng những giết, còn phải ăn thịt dùng da của nó. Hắc
hắc....

Trát Cách Lỗ thở dài một tiếng, nói:

- Đây cũng là chuyện không có cách nào khác, ngã phật từ bi, giết một hung
thú cứu vớt ngàn vạn sinh linh. Thiện tai thiện tai.


Tề Nhạc cười nói:

- Đại sư có lòng từ bi, những sự tình này thì để cho chúng ta đến làm
đi. Các lão bà, trước làm chút thịt của Khế Dũ cho lão công của các nàng ăn một chút. Món ăn dân dã thế này bình thường không có mà ăn a.

- Ai là lão bà của anh!

Tam nữ trăm miệng một lời mà nói. Nói xong mới ý thức tới liền ăn ý xấu hổ nhìn nhau, khuôn mặt tuyệt sắc của ba người lại càng thêm đỏ.

Trát Cách Lỗ bất đắc dĩ lắc đầu, nói:

- Tề Nhạc, ngươi hiện tại tình huống thân thể xác thực kém chút, muốn
khôi phục Kỳ Lân Tí cũng không phải sự tình sớm chiều. Ta cùng Như
Nguyệt thương lượng, quyết định mời một vị danh y giúp ngươi đem đoạn tí (đứt tay) trọng tục, ngươi cảm thấy như thế nào?

Tề Nhạc sững sờ, nói:

- Chẳng lẽ muốn đặt hàng làm tay giả cho ta sao? Vật kia có làm được cái gì đâu?

Trát Cách Lỗ lắc đầu nói:

- Đương nhiên không phải tay giả, mà là để ngươi mọc ra một cái tay mới.

Tề Nhạc lập tức hiểu được:

- Không phải là tìm người chết, sau đó đem cánh tay gắn cho ta chứ?

Như Nguyệt gật nhẹ đầu, nói:

- Chính là như vậy. Cánh tay của anh vừa mới mất đi, hiện tại kinh mạch cũng còn có hoạt tính, là thời cơ tốt nhất, nếu như không thừa dịp hiện tại thì sau này cho dù muốn tiếp tục cũng phi thường khó khăn. Tề Nhạc
anh yên tâm đi, mọi người tìm vị Y Sinh này rất nổi danh trên thế giới.
Chỉ cần thuận lợi thì so với cánh tay trước kia không có khác nhau quá
lớn. . Ít nhất có thể cho anh vượt qua sinh hoạt của người bình thường.

Thẳng thắn mà nói thì Tề Nhạc không hi vọng trên người mình có một cánh tay người chết, nhưng nhìn trong mắt tam nữ chờ mong cùng sự ân cần của Như Nguyệt. Hắn thật sự không thể cự tuyệt, đành gật đầu nói:

- Vậy được rồi, lúc nào các ngươi mời vị Y Sinh tới? Một cái cánh tay dù sao bất tiện, chỉ có thể ôm một người vợ, nếu thêm một cái nữa có thể ôm được tất cả. Hắc hắc...

Minh Minh hơi sẵng giọng:

- Em phục anh rồi, cái gì cũng muốn, đúng không hổ là lưu manh.

Tề Nhạc bày ra bộ dáng lợn chết tiệt không sợ nước sôi mỉm cười nhìn
Minh Minh, kỳ thật, ở chỗ sâu trong nội tâm của hắn thật sự là thoải mái như bên ngoài sao? Thực lực thật vất vả thông qua tu luyện gian khổ mới có được, hiện giờ biến mất không còn, cảm giác vô lực thống khổ này,
người khác không cách nào lý giải.

Chỉ là Tề Nhạc không hi
vọng để cho người khác đến chia sẻ nổi thống khổ của mình mà thôi, vì
thế, hắn tận lực hết thảy lái mọi chuyện sang hướng vui vẻ. Không để cho mình đem suy nghĩ đặt ở địa phương không thoải mái nữa, an ủi chính
mình, cũng an ủi những người khác.


Như Nguyệt nói:

- Vị Y sinh em ta đã mời tới, trước hết mời hắn kiểm tra cho anh một
chút, nếu như hết thảy không có vấn đề gì thì chúng em sẽ an bài anh nằm viện để giải phẫu.

Tề Nhạc nói:

- Để cho anh đi nằm viện giải phẫu cũng được, bất quá, ba người các em phải thay phiên tới chăm sóc anh.

Văn Đình khẽ cười nói:

- Ngữ khí của anh tựa như đứa bé, yên tâm đi, em sẽ luôn luôn ở bên
cạnh anh. Minh Minh cùng Như Nguyệt phân biệt phải đi làm đi học, còn em thì không có việc gì.

Minh Minh nói:

- Em sắp nghỉ đông rồi, em cũng sẽ tới thường xuyên.

Trong lòng Tề Nhạc đột nhiên khẽ động:

- Hôm nay là ngày bao nhiêu?

Như Nguyệt nói:

- Ngày mười tháng một. Làm sao vậy?

Tề Nhạc nhẹ nhàng lắc đầu, nói:

- Không có gì. Được rồi, em mời vị Y sinh kia lên đây đi.

Như Nguyệt quay người rời đi, một lát sau, tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến, dù sao thì giác quan của Tề Nhạc vẫn mạnh hơn người thường
một chút, ngoại trừ Như Nguyệt, hắn nghe ra cùng đi còn có hai người.
Hai người kia có bước đi rất nhẹ nhàng, tựa hồ có vẻ khác người bình
thường.

Cửa mở, Như Nguyệt dẫn hai người từ bên ngoài đi vào. Vừa nhìn thấy hai người kia, Tề Nhạc không khỏi ngây ngẩn cả người. Đó
là một nam một nữ, nam chừng 40 tuổi, khuôn mặt cương nghị, sắc mặt rất

bình tĩnh, có một đôi mắt vô cùng thâm thúy. Nữ nhân là một thiếu nữ hơn mình vài tuổi, dáng vẻ thanh tú ngũ quan xinh xắn nhìn rất quen thuộc.
Đúng là Thủy Nguyệt cùng với phụ thân của cô Thủy Duẫn quen biết trên
đường đi tới Tây Tạng.

Thủy Nguyệt chứng kiến Tề Nhạc đồng
dạng kinh ngạc, nhưng lần này so với lần trước thì khí chất của hắn khác rất nhiều. Sắc mặt nhìn có vẻ yếu ớt, tay áo phải trống rỗng đang trợn
mắt há hốc mồm mà nhìn mình.

- Tại sao là anh?

- Tại sao là cô?

Tề Nhạc cùng Thủy Nguyệt cơ hồ trăm miệng một lời cùng nói.

Ánh mắt của tam nữ Như Nguyệt, Minh Minh cùng Văn Đình lập tức trở nên
có chút quái dị, một bên Trát Cách Lỗ thì thào tự nhủ:

- Tại sao cứ là mỹ nữ thì hắn lại quen biết nhỉ?

Trí nhớ của Thủy Duẫn rất tốt, tuy rằng chỉ thấy qua Tề Nhạc một lần
nhưng chỉ nhìn sơ qua thì đã nhận được, hắn kinh ngạc nói:

- Nguyên lai Tề tiên sinh là bằng hữu của Như Nguyệt, cánh tay này của cậu là?

Như Nguyệt chặn lại nói:

- Tề Nhạc, vị Thủy Duẫn thúc thúc là hảo hữu của cha em, chuyên gia
phương diện thần kinh, lần này em cố ý mời thúc thúc tới giúp anh xem
bệnh đấy. Mọi người trước đây từng quen biết nhau sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận