Hai mắt Văn Đình đẫm lệ mông lung mà nói:
- Nhưng mà, em
thật sự rất muốn đền bù tổn thất cho anh. Tuy rằng anh ngoài miệng không nói, nhưng bất luận là kẻ nào đã mất đi năng lực cường đại như vậy,
trong lòng đều nhất định sẽ không dễ chịu. Nếu như anh không để cho em
cơ hội đền bù tổn thất, cả đời này em cũng sẽ không an tâm.
Tề Nhạc có chút không có hảo ý nhìn Văn Đình, nói:
- Phương pháp đền bù tổn thất có rất nhiều chủng loại, không nhất định
phải hi sinh thân mình. Em nghĩ hi sinh chính mình để thành toàn thì chỉ làm cho anh thêm đau khổ, chẳng bằng tiếp lấy thân báo đáp. Em thấy thế nào?
Vừa nói Tề Nhạc lấy tay ôm vòng eo mảnh khảnh của Văn Đình.
Rõ ràng ôm vòng eo mà mới có thể chân chánh cảm giác được sự mềm mại
nhỏ nhắn của nó. Tuy rằng trang phục mùa đông rất dầy, nhưng Tề Nhạc lại vẫn có thể cảm giác được rõ ràng da thịt của Văn Đình tản mát ra nhiệt
lượng ấm áp nhàn nhạt. Ôm một tuyệt đỉnh mỹ nữ vào trong lòng, tuy rằng
hắn phát hiện thân thể còn không có khôi phục, nhưng vô ý thức cái khác
có cảm giác.
Văn Đình không có phản kháng, ôn nhu dựa vào trong ngực Tề Nhạc:
- Đây quả thật là hi vọng của em sao? Tề Nhạc, anh phải hiểu được, năng lượng khổng lồ kia của Cự Thú Hoạt Xá Lợi ở lại trong cơ thể em không
có chút tác dụng. Cho anh, nó mới có thể chân chánh phát huy ra tác dụng xứng đáng. Hơn nữa, em cũng sẽ không tử vong ah! Ý thức của em vĩnh
viễn ở lại trên người của anh cùng anh vĩnh viễn không xa rời nhau.
- Thẳng thắn mà nói, lần thứ nhất nhìn thấy anh, em không có quá nhiều
hảo cảm, nhưng mà huyết mạch Kỳ Lân trên người của anh tự nhiên đối với
em có lực hấp dẫn mãnh liệt. Ngay cả chính mình cũng không biết vì cái
gì luôn luôn muốn gặp anh. Nhất là chúng ta gặp lại ở Phượng Nhã thì
loại cảm giác này trở nên càng thêm mãnh liệt.
- Ngày đó, tuy rằng em bị anh thu vào trong Kỳ Lân Châu, nhưng mà hết thảy mọi chuyện
phát sinh bên ngoài em cũng có thể thấy rõ ràng. Khi phát hiện anh
muốn sử dụng chung cực Kỳ Lân Tí, em mới thực sự biết rằng mình đã yêu
anh. Em không biết anh có yêu em hay không, Như Nguyệt cùng Minh Minh
tại tất cả phương diện cũng không chênh lệch với em, nhưng mà bây giờ
thầm nghĩ chỉ muốn quấn lấy anh cả đời. Chỉ có chính thức cùng dung hợp
cùng một chỗ, em mới có thể an tâm ở lại bên cạnh anh, biến thành một bộ phận của thân thể anh, cho dù sau này anh không quan tâm em cũng không
có khả năng rồi.
Tề Nhạc nắm thật chặt cánh tay trái của mình:
- Đình Đình, có lẽ em còn không hoàn toàn hiểu rõ anh, anh là lưu
manh, là tên du côn. Quốc gia chúng ta không phải đã nói sao, khi thỏa
mãn vật chất thì tinh thần văn minh kiến thiết mới có thể biến thành
trọng yếu đấy. Làm một kẻ lưu manh, thân thể thỏa mãn chính là văn minh
vật chất của anh. Em phải nhớ rõ, muốn chính thức ở trong lòng anh thì
nhất định phải ở bên cạnh anh. Anh biết rõ em vẫn cảm thấy là bởi vì em
mới khiến cho anh đã mất đi năng lực của mình. Nhưng mà, em phải nhớ
chính thức báo đáp anh, như vậy nhất định phải hảo hảo mà sống bên cạnh
anh. Em hiểu chưa?
- Ồ, như thế nào lại có cảm giác hơi nóng nhỉ.
Văn Đình đột nhiên dời đi chủ đề, Tề Nhạc cúi đầu nhìn lên, chỉ thấy
khuôn mặt Văn Đình đã bao phủ lên một tầng màu đỏ rực. Hắn mỉm cười nói:
- Em còn nói thịt Khế Dũ đối với ngươi không có hiệu quả, xem ra hiệu
quả vẫn phải có. Hung thú Sáu ngàn xác thực ẩn chứa năng lượng không tầm thường ah! Anh nghe đại sư đã từng nói qua, ngày đó nếu như không phải
Phật lực đã hạn chế năng lực của nó, dù cho mọi người vây công có thêm
nhiều người hơn như vậy cũng chưa chắc có thể tiêu diệt nó. Được rồi,
anh đưa em trở về, nhanh tu luyện một chút hấp thu năng lượng của Khế
Dũ.
Văn Đình gật nhẹ đầu, nói:
- Em không muốn trở về gian phòng của mình, đi gian phòng của anh được không. Em muốn thời
thời khắc khắc cảm nhận được khí tức của anh tồn tại. Tề Nhạc, anh ăn
hết nhiều thịt Khế Dũ nhiều như vậy, chẳng lẽ một chút cảm giác đều
không có sao?
Tề Nhạc gãi gãi đầu, nói:
- Trước
mắt xác thực còn không có cảm giác gì, chẳng qua là cảm thấy tinh thần
của mình tựa hồ tốt lên rất nhiều. Thịt Khế Dũ có lẽ vẫn rất bổ a.
Vừa nói, hắn sợ muộn sẽ ảnh hưởng đến Văn Đình hấp thu thịt Khế Dũ thu, vội vàng lôi kéo nàng trở về biệt thự.
Cả ngôi biệt thự bên trong đều tràn đầy khí tức năng lượng hỏa thuộc
tính, hiển nhiên là mọi người đã bắt đầu hấp thu năng lượng trong thịt
Khế Dũ. Để giết được Khế Dũ, mọi người đã tốn không biết bao nhiêu khí
lực, dưới sự trợ giúp của Cơ Đức mới thuận lợi dùng chuyên cơ chở trở
về, cho dù mỗi ngày ăn, cũng đủ tất cả các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ
Thần ăn trên một tuần lễ.
Vừa về tới gian phòng, nhiệt năng
trên người Văn Đình phát ra đã phi thường rõ ràng, Tề Nhạc vội vàng để
cho nàng khoanh chân ngồi xuống tiến vào trạng thái tu luyện, nhiệt
năng nhàn nhạt lưu chuyển, toàn thân Văn Đình đều bao phủ một tầng màu
đỏ rực huyễn lệ.
Nhìn khí tức năng lượng bành trướng, trong
mắt Tề Nhạc toát ra một tia hâm mộ thật sâu, hiện giờ đã không có người
ngoài, hắn không cần phải che dấu nội tâm của chính mình.
Hiện giờ hắn là người bình thường, hoặc bây giờ còn có thể bảo trì một
trái tim bình thường, nhưng mà đã từng có được năng lượng khổng lồ như
vậy, đột nhiên mất đi hết năng lực, trong lòng của hắn có thể bình tĩnh
nổi sao?
Đúng lúc này, Tề Nhạc đột nhiên cảm giác được ở vùng đan điền của mình truyền đến một cỗ năng lượng ấm áp. Mặc dù không có
nóng rực như năng lượng trên người Văn Đình, nhưng mà cảm giác năng
lượng đột nhiên xuất hiện vẫn làm trong lòng hắn cảm thấy vui vẻ. Giải
Trĩ nói Tề Nhạc tự nhiên tin tưởng, nhưng mà hắn đồng thời cũng tin
tưởng nhân định thắng thiên, không có chuyện gì là tuyệt đối.
Có lẽ, mình ở tình huống nào đó còn có năng lực khôi phục khả năng thì
sao? Dù là đã không có cánh tay phải mạnh nhất chỉ cần khôi phục Vân Lực Kỳ Lân là được rồi.
Hai mắt Tề Nhạc nhắm lại, hiện giờ Tề
Nhạc đã không có Vân Lực, hắn chỉ có thể dùng tinh thần lực dựa theo
phương pháp tu luyện trước kia chậm rãi vận hành, hy vọng có thể hấp thu đến một bộ phận năng lượng vận chuyển ở bên trong kinh mạch trong cơ
thể của mình.
Dưới tác dụng của Thăng Lân Quyết, phần tử năng lượng ngoại giới bắt đầu chậm chạp hướng trong cơ thể hắn ngưng tụ. Tốc độ ngưng tụ so trước kia ít nhất phải chậm gấp 10 lần. Khi những phần
tử năng lượng các loại thuộc tính vừa mới đi vào trong cơ thể Tề
Nhạc, lập tức thì như là băng tuyết tan rã, thân thể của hắn tựa như một cái Thâm Uyên cái cực lớn không ngừng cắn nuốt hấp thu năng lượng
truyền tới.
Mà Tề Nhạc tại lúc này cũng cảm giác được rõ
ràng, trong đan điền chính mình xuất hiện cỗ năng lượng ấm áp đã bị thân thể của mình không ngừng hấp thu.