Đang
lúc quang mang màu xanh sẫm sắp đi tới trước người Tề Nhạc, đạo hào
quang bén nhọn kia đột nhiên nổ tung lên, vô số quang điện màu xanh sẫm
mang theo năng lượng cường đại hơn trước gấp 10 lần điên cuồng bao phủ
hoàn toàn Tề Nhạc và Tuyết Nữ vào bên trong.
Đột nhiên cảm
nhận được năng lượng cường đại như vậy, Tề Nhạc không khỏi kinh hãi
trong lòng, kinh nghiệm chiến đấu của hắn thập phần phong phú, đột nhiên gặp phải tình hình nguy hiểm như vậy, hắn cơ hồ không có bất kỳ cân
nhắc gì, lập tức lui về phía sau, dùng thân thể dán lên Tuyết Nữ ở sau
lưng mình, mang theo nàng cùng thối lui về một chỗ, mà quang cầu màu
xanh da trời trong lòng bàn tay đã hình thành một màn nước nghênh đón
lấy.
Đương nhiên, Tề Nhạc cũng không trông cậy vào màn nước
này có hể ngăn cản được công kích của đối phương, điều hắn muốn làm chỉ
là tranh thủ thời gian mà thôi.
Màn nước bị nghiền nát ngay
lập tức, quang mang đen bạc lập tức dây dưa ra, Kỳ Lân kính bóng loáng
lập tức xuất hiện trên tay trái Tề Nhạc. Cầm Kỳ Lân Kính trong tay, tâm
thần Tề Nhạc lập tức ổn định lại, mắt thấy những quang điểm màu xanh sẫm kia gào thét đến, cánh tay hắn chuyển động như thiểm điện, một vòng
tròn đơn giản khuếch trương phạm vi phòng ngự của Kỳ Lân Kính lên đến
đường kính 2m, hoàn toàn bảo hộ hắn và Tuyết Nữ ở sau lưng.
Trong một hồi tiếng nổ mạnh dày đặc, thân thể Tề Nhạc không ngừng thối
lui về phía sau, hắn hoảng sợ phát hiện công kích của đối phương cực kỳ
cường hãn, hơn nữa lực công kích lại phi thường bá đạo. Thế nhưng trong
công kích của đối phương, hắn cũng không cảm giác bất luận thuộc tính
năng lượng gì tồn tại. Đây là chuyện gì? Đến cùng là cái gì?
Đáp án xuất hiện rất nhanh, đại thụ có nhánh cây hình đinh ốc kia đột
nhiên bắt đầu chuyển động, thân cây tráng kiện nâng lên trên, ở trong
thân cây, một con thằn lằn màu xanh sẫm chui ra.
Chiều cao
con thằn lằn ước chừng 1,5m, thuộc về Cự Tích. Dưới ánh mặt trời chiếu
xuống, lân phiến màu xanh sẫm sáng lòe lên, hình thành nên tia sáng đối
lập rõ nét, đôi mắt màu đỏ của nó tràn đầy khí tức tử vong, cái lưỡi
trong miệng không ngừng phun ra nuốt vào, bám trên đại thụ hung dữ nhìn
Tề Nhạc chăm chú. Lân phiến trên người bỗng nhiên mở ra rồi bỗng nhiên
khép lại.
Một tầng hào quang màu xanh sẫm từ trên người nó
không ngừng phát ra, kỳ lạ nhất là cái đuôi của nó, vốn đuôi thằn lằn
thì rủ xuống sau lưng hoặc là song song với thân thể nhưng con thằn lằn
này lại không giống bình thường, cái đuôi nó hướng lên trên, chỗ mũi
ngọn cái đuôi còn có một hình tam giác nhô lên, lớn cỡ nắm tay, trên
thân không ngừng lóe lên hào quang màu xanh lá.
- Đình Đình, đây là con gì?
Tề Nhạc hướng Văn Đình hỏi trong nội tâm.
Văn Đình nói:
- Là hung thú, em cũng chỉ nghe nói qua mà thôi, không nghĩ tới loại
hung thú này thật sự tồn tại. Anh phải cẩn thận đấy, đây là một loại
hung thú phi thường đặc thù, tên nó là Lục Lân Liệt Thụ Tích, thủ đoạn
công kích của nó chỉ có một. Anh nhìn cái đuôi cái nó kìa, khi nhô lên
chính là công kích toàn lực. Từ lực công kích của con Lục Lân Liệt Thụ
Tích này vừa rồi thì ít nhất nó đã có ba ngàn năm tu vi, không nghĩ tới
chúng ta có thể tìm thấy mục tiêu nhanh như vậy.
- Từ lúc Lục Lân Liệt Thụ Tích sinh ra đã thích nghi với một ít thực vật kỳ lạ chung quanh, hấp thu năng lượng thực vật để tăng cường thực lực bản thân. Lúc còn nhỏ thì Lục Lân Liệt Thụ Tích phi thường nhỏ yếu, nhưng khi bọn
chúng đã phát triển hơn ba ngàn năm thì lực công kích có thể so với hung thú có lực công kích cường đại rồi.
- Tuy Lục Lân Liệt Thụ
Tích này chỉ ưa thích sống một mình và chỉ có cái đuôi với có lực công
kích nhưng lân phiến trên người lại có lực phòng ngự rất mạnh, hơn nữa
tốc độ bay rất nhanh, may mắn là nó không biết bay, anh phải cẩn thận
một chút, tốc chiến tốc thắng a.
- Cha, nó xấu quá à! Cha có cần Tuyết Nữ hỗ trợ không?
Tuyết Nữ nhìn Lục Lân Liệt Thụ Tích, ngay cả một chút sợ hãi cũng không có.
Tề Nhạc nói:
- Tuyết Nữ, con lui ra xa một chút, nhìn cha thu thập nó.
Vừa nói, hào quang năng lượng trên người Tề Nhạc dần dần trở nên cường
đại, đồng thời thân thể bay lên không trung, cách khoảng 100m, nhìn chăm chú Lục Lân Liệt Thụ Tích phía dưới.
- Không phải mày không biết bay sao? Ta chính là khi dễ mày không thể bay.
Tuyết Nữ nghe theo Tề Nhạc đứng lui ra xa một chút, hiếu kỳ trợn to hai mắt nhìn Tề Nhạc đối phó như thế ào.
Hào quang màu tím chậm rãi ngưng kết trên hai tay Tề Nhạc, hai lòng bàn tay hắn tương đối nhau, dòng điện mãnh liệt bắt đầu xoay tròn vây quanh thân thể, trong mắt bắn ra hàn quang nhàn nhạt theo dòng điện ngưng tụ. Trong lòng bàn tay hắn, một quang cầu màu tím dần dần xuất hiện.
Sau khi Tề Nhạc mất đi Vân Lực của bản thân, lại giao thủ với Tuyết Nữ. Hắn cảm giác sau khi hợp thể cần phát tiết một cách mãnh liệt. Chiến ý
mãnh liệt từ trong cơ thể không ngừng phát ra, Kỳ Lân cảnh giới Năm vân
sinh ra uy áp khổng lồ khiến không khí chung quanh bắt đầu phát sinh
hiện tượng vặn vẹo.
Lục Lân Liệt Thụ Tích ngẩng đầu nhìn Tề
Nhạc trên không trung, Kỳ Lân mang đến áp lực thật lướn khiến nó vô thức lui về phía sau hai bước nhưng hung quang trong mắt nó lại càng tăng
cường, không có chút ý tứ lui bước nào. Con mắt màu đỏ và thân thể màu
xanh lá hình thành sự đối lập rõ nét. Hung quang lộ ra, lân phiến màu
xanh sẫm toàn thân đều dựng đứng lên, phần đuôi nhô lên, tản mát ra hào
quang màu xanh sẫm.
Tề Nhạc phiêu phù giữa không trung, lợi
dụng khuyết điểm không thể bay của Lục Lân Liệt Thụ Tích chiếm cứ thượng phong, hắn thập phần tin tưởng bản thân, quang màu màu tím trong tay
càng ngày càng trở nên mạnh hơn.
Lúc trước Vân Lực của Tề
Nhạc chưa biến mất, kỳ thật Lôi Vân Lực của hắn cũng đạt tới cấp bậc năm vân rồi, đối với Lôi Vân lực hắn rất có tâm đắc.
Hiện giờ
chỉ đối mặt với một hung thú, hắn tự nhiên không biết hao phí sử dụng
năng lượng diện tích lớn công kích thành trăm đạo thiểm điện, lôi vân
lực trong tay ngưng tụ càng lúc càng cao, hào quang trong mắt Tề Nhạc
cũng càng ngày càng trở nên cường thịnh.
Thế nhưng bất luận
là Tề Nhạc hay là Lục Lân Liệt Thụ Tích ở phía dưới cũng đều không phát
hiện ra Tuyết Nữ đang lơ lửng cách đó không xa, tựa hồ như bị tiếng nổ
Lôi vân lực của Tề Nhạc ảnh hưởng mà đôi mắt đẹp dần dần trở nên mờ mịt, ngơ ngác nhìn Tề Nhạc, phiêu phù ở chỗ đó.
Tề Nhạc chợt quát một tiếng, dưới sự khống chế của hắn, Lôi vân lực cường lực áp súc rốt
cục đã bộc phát. Dưới sự dẫn dắt của khí cơ, Lục Lân Liệt Thụ Tích căn
bản không có chút cơ hội chạy trốn. Một đạo điện quang màu tím thô như
thùng nước từ trên trời giáng xuống, trùm lên thân thể Lục Lân Liệt Thụ
Tích.
Trong lúc ra tay, Tề Nhạc đã khống chế thoáng một chút, cũng không sử xuất toàn lực, bởi vì Lôi Vân lực trong bốn loại Vân lực
của hắn là công kích mạnh nhất nhưng đồng thời cũng không ổn định và khó khống chế nhất.