Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Thâm Hải Minh Xà hừ lạnh một tiếng, nói:

- Mày không ăn tao sao? Mà mày cũng không cần gọi tao lão đệ gì đó, tao không dám nhận đâu.

Hỗn Độn cười hắc hắc, thân thể cực lớn phủ phục trên mặt đất, chỉ có đầu vẩn ngẩng lên nhìn Thâm Hải Minh Xà, động tác của nó rõ ràng là lấy lòng Thâm Hải Minh Xà:

- Làm sao lại thế. Chúng ta đều là người một nhà, tôi có thể thôn phệ anh sao? Nhưng mà, Minh Xà huynh đệ ah! Anh nên giải thích cho tôi nghe một chút, khí tức tự nhiên ngưng tụ khổng lồ như thế, là chuyện gì xảy ra? Tôi sinh tồn trên thế giới này đã hai vạn năm, có thể nói là Hỗn Độn già nhất, nhưng loại tình huống này mới nhìn thấy lần đầu. Không phải trong lãnh địa của tôi có bảo bối gì, mới hấp dẫn khách nhân tôn quý như anh tới đây đấy chứ?

Mặc dù Thâm Hải Minh Xà biết Hỗn Độn nhất định cảm thấy hứng thú với năng lượng trong huyệt động, nhưng từ trong miệng của Hỗn Độn, nội tâm của nó vẫn rùng mình, nhưng vào lúc này, nó tuyệt đối không biểu hiện ra ngoài mặt, nếu không, sẽ mang lại phiền toái thật lớn. Ra vẻ kinh ngạc nói:

- Ah? Khí tức tự nhiên? Cái gì là khí tức tự nhiên, tại sao tôi không cảm giác được? Tôi chỉ đi ngang qua mà thôi. Chẳng lẽ trong lãnh địa của anh có cái gì, chính anh còn không rõ hay sao?

Hỗn Độn nhìn qua Thâm Hải Minh Xà, cười nói:

- Thì ra là như vậy! Vậy được rồi, xem ra là tôi hiểu lầm. Nhưng mà, Minh Xà huynh đệ, anh bây giờ đang chặn ngay cửa động của tôi, anh có thể cho tôi về nhà được không?

Thâm Hải Minh Xà khinh thường nói:

- Cái gì mà cửa động của anh, huyệt động nhỏ như vậy mà là chỗ anh nghỉ ngơi sao?

Hỗn Độn ủy khuất nói:

- Vì cái gì không phải chứ? Thân thể của tôi có thể tự do biến lớn nhỏ đấy, huyệt động lớn với tôi mà nói chẳng có tác dụng gì, không tin anh nhìn xem.

Vừa nói, đột nhiên thân thể Hỗn Độn rung động lắc lư kịch liệt, hai cái chân trước của nó dùng sức vỗ lên mặt đất, lập tức, cả mặt đất chấn động theo, vô số vết rách xuất hiện dưới chân Hỗn Độn, nhanh chóng lan tràn ra bốn phía, mà thân thể Hỗn Độn lúc này co rút nhanh chóng, sương mù màu xám khổng lồ bao phủ lấy nó, thân thể dài trăm mét của nó lặng lẽ biến mất trong sương mù.

Lúc này Thâm Hải Minh Xà cũng không dám chủ quan, vừa nhìn chằm chằm vào sương mù màu xám, vừa cố gắng gia tăng năng lượng của bản thân, cẩn thận quan sát đám sương mù màu xám kia. Lúc này nội tâm của nó vô cùng lo lắng bất ổn. Từ trong lời nói của Hỗn Độn nó biết rõ, Hỗn Độn trước mặt, lại chính là tồn tại mạnh nhất trong Hỗn Độn, phải gọi là Hỗn Độn Vương mới xứng.

Chỉ sợ cường độ năng lượng của nó còn lớn hơn tưởng tượng của mình nhiều. Cho dù mình khôi phục toàn bộ năng lượng, hơn nữa có thể lợi dụng năng lượng lôi, thủy như lời nó khoác lác lúc nãy, chỉ sợ không có khả năng là đối thủ của Hỗn Độn.

Sở dĩ nó lấy lòng của mình, là vì phòng ngừa vạn nhất. Dù sao, mỗi một chủng hung thú đều có được tuyệt kỹ bảo vệ tính mạng của mình.

Trong quá trình Thâm Hải Minh Xà cẩn thận quan sát, sương mù màu xám kia nhanh chóng biến mất, dường như bị cái gì đó thôn phệ. Thời gian không dài, Thâm Hải Minh Xà giật mình phát hiện, thân thể to lớn của Hỗn Độn Vương đã biến mất, mà lúc này trên đất chỉ còn một người. Đúng, đó là một người.

Nhìn người này, bộ dáng chừng hai mươi tuổi, rất trẻ nha, thân cao một mét tám, dáng người phi thường cân xứng, mái tóc màu xám rối tung sau vai, trên người bao phủ trường bào màu xám đơn giản, đôi mắt đen tràn ngập khí tức tà ác, trên mặt toát ra nụ cười cao thâm mạt trắc nhìn qua mình.

- Trời ạ!

Thâm Hải Minh Xà nhìn thấy người này liền sợ hãi. Nó tuyệt đối không ngờ, Hỗn Độn Vương lại cường đại tới mức tu luyện thành hình người. Phải biết rằng, thần thú muốn tu luyện thành hình người tương đối dễ dàng. Cho dù thần thú huyết thống kém cỏi nhất, chỉ cần tu vi đạt tới vạn năm, đều có năng lực biến hóa hình người. Mà có chút thần thú, thậm chí tu vi mấy ngàn năm đã biến hình người rồi.

Nhưng hung thú muốn tu luyện tới hình người cực kỳ khó khăn, hơn nữa, sau khi biến hóa thành hình người, bất luận là thần thú hay là hung thú, thực lực đều chịu ảnh hưởng nhất định. Hung thú muốn tu luyện thành người, chẳng những cần khổ tu vô số năm tháng, đồng thời cơ duyên cũng rất trọng yếu. Trong giới hung thú, tu luyện ra hình người cũng không tăng cường thêm năng lực gì, nhưng mà đó là biểu tượng của thực lực.

Ít nhất chứng minh hung thú này có tu vi trên vạn năm, đồng thời, còn có năng lực đặc thù.

Trong truyền thuyết, lịch đại vương của hung thú, điều kiện trụ cột nhất, chính là năng lực biến ảo thành người. Mà Hỗn Độn trước mặt đã làm được, nó ngưng tụ năng lượng khổng lồ như thế vào thân thể nhỏ nhắn thể này, đây quả thực là đáng sợ.

Đối với hung thú khác mà nói, tu luyện thành hình người chỉ thể hiện thực lực, nhưng mà, đối với Hỗn Độn mà nói lại không giống như vậy. Tu luyện thành hình người đối với Hỗn Độn mà nói có ý nghĩa cực kỳ đặc thù. Bản thân Hỗn Độn không cách nào tu luyện, hoàn toàn dựa vào phôn phệ năng lượng của sinh vật khác để duy trì tánh mạng của mình và tăng cường thực lực bản thân. Mà thân thể không ngừng to lớn, tiêu hao sẽ trở nên phi thường lớn.

Nếu Hỗn Độn tu luyện thành hình người, tiêu hao mỗi ngày của thân thể, cũng giống người bình thường. Bởi vậy, Hỗn Độn đến trình độ này. Đã không cần thôn phệ mờ mịt không căn cứ. Huống hồ, hình người là cách che dấu chúng tốt nhất, có hình người, bọn chúng không sợ thần thú đánh giết, bị hung thú xa lánh.

Lúc này, Thâm Hải Minh Xà mới bừng tỉnh đại ngộ, trách không được trước kia không có cảm nhận được khí tức của Hỗn Độn. Thì ra, lúc trước nó luôn bảo trì hình người.

Thẳng đến khi đại địa run rẩy, nó mới hiện hình dáng thật, chủ yếu là chấn nhiếp mình.

Mà lúc phát hiện mình là lôi, thủy song thuộc tính, Hỗn Độn lại biến bề ngoài thành hình người, đồng dạng cũng trấn trụ mình a! Có lẽ, hiện tại Hỗn Độn không biến thành bản thể sẽ không phóng xuất năng lượng khổng lồ, nhưng mà. Hiện tại nó đã trở nên linh hoạt rất nhiều, so với lúc hiện bản thể, tất nhiên còn khó đối phó hơn nhiều.

Hỗn Độn Vương nâng tay phải của mình lên, sương mù màu xám chậm rãi biến hóa thành hỏa diễm thiêu đốt hừng hực trong tay của nó, nhìn qua bộ dáng giật mình của Thâm Hải Minh Xà, nó phi thường hài lòng.

- Như thế nào? Minh Xà huynh đệ, hiện tại anh nên trả lại nơi nghỉ ngơi cho tôi rồi chứ.

Thâm Hải Minh Xà nhìn chằm chằm vào Hỗn Độn Vương. Trong nội tâm không ngừng tính toán, rốt cuộc làm thế nào mới đuổi ôn thần này đi được đây? Mình đã truyền tin cầu cứu cho Tề Nhạc được một thời gian ngắn, nhưng bây giờ không có chút phản ứng nào. Nếu như Hỗn Độn Vương thật sự xem mình là đối thủ, bằng vào sự cường đại của Hỗn Độn, chỉ sợ mình không có khả năng ngăn cản được. Cơ thể mình và Tề Nhạc là nhất thể, thời điểm này mà bỏ chạy. Hỗn Độn Vương tuy lá gan không lớn. Nhưng trong huyệt động không ngừng xuất hiện năng lượng tự nhiên dồi dào thế này, tương đương nói cho nó biết trong động có chí bảo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui