Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Dù sao lực phòng ngự của Kỳ Lân biến không đủ nhìn trước Hiên Viên
kiếm. Chẳng bằng tiết kiệm năng lượng tăng cường công kích của bản thân, cùng với đủ loại biến hóa trong chiến đấu.

- Đây còn không
phải do ngài dạy bảo sao? Có ngài là sư phụ tốt như vậy, tiến bộ của tôi rất nhanh. Nhưng mà, cho dù kỹ năng chiến đấu của tôi tăng lên thì thế
nào, thời điểm ngày phát huy uy lực chân chính của Hiên Viên kiếm cũng
chẳn thể thắng ngài được.

Tề Nhạc có chút bất đắc dĩ nói.

Hoàng Đế cười nhạt một tiếng, nói:

- Nhân tâm chưa đủ rắn nuốt voi ah! Tiểu tử này, tiến bộ trong chiến
đấu thời gian dài như vậy còn chưa cảm thấy đủ hay sao? Anh đã có một
trăm ba mươi bốn lần công kích vào thân thể của ta. Cho dù ta có Hiên
Viên kiếm đủ để hủy diệt anh. Nhưng ta cũng không dám cam đoan khi sắp
chết ăn cắn trả của anh làm ta bị thương nặng hoặc đồng quy vu tận không đấy. Dù sao, anh là Kỳ Lân, năng lực Kỳ Lân Tí ta vẫn biết rõ.

Tề Nhạc nói:

- Hoàng Đế bệ hạ, tôi có một vấn đề, nếu như ngài vẫn tồn tại, nương
tựa vào uy lực chính thức của Hiên Viên kiếm có thể chiến thắng vương
của hung thú là Ngưu Ma Vương không?


Hoàng Đế nhíu mày, nhìn qua Tề Nhạc, hào quang trong mắt trở nên ảm đạm.

- Đứa nhỏ ngốc, nếu như có thể, nhân loại còn có thể như bây giờ hay
sao? Không sai, ta có được Hiên Viên kiếm đúng là rất mạnh, nhưng mà,
lúc trước ta cũng chỉ là nhân loại thôi. Nếu như không có thần thú trợ
giúp, kéo dài thời gian kiềm chế hung thú ủng hộ Tộc Cửu Lê, ta cũng
không thể nào tiêu diệt Xi Vưu.

- Hiên Viên kiếm là thần binh có lực công kích mạnh nhất trong thập đại thần khí. Nhưng mà, ta có thể phát huy bao nhiêu uy lực của nó đây? Cho dù ta có thể phát huy tòan bộ uy lực, tối đa có thể kiên trì bao nhiêu công kích? Tuy ta không biết
Ngưu Ma Vương trong lời anh nói là ai, nhưng mà, vương của hung thú
trong thời đại của ta, cho dù ta muốn liều đồng quy vu tận cũng là
chuyện không thể nào.

- Nơi này là mộ Hiên Viên, nếu như
không có năng lượng bản thân Hiên Viên kiếm, chỉ sợ anh và hai người bạn thần thú của anh đã có được nó rồi. Dù sao ta vẫn là nhân loại a! Cho
dù năng lượng của ta mạnh hơn anh một chút, dưới tình huống có Hiên Viên kiếm ủng hộ mạnh nhất, tối đa cũng chỉ có thể chống lại hung thú đỉnh
cấp mà thôi.

- Huống hồ, ta không giống như anh, anh có huyết mạch Kỳ Lân ủng hộ, mà ta chỉ là nhân loại. Ta đưa lực lượng vào trong
Hiên Viên kiếm, nhưng mà lực lượng đó không đủ khả năng biến đổi cái gì! Nếu thật sự giao thủ với hung thú cường đại chân chính, nó chỉ cần lực
lượng to lớn và không gian áp chế tiêu hao lực lượng của ta là đủ rồi,
thời điểm ta không thể giơ Hiên Viên kiếm lên nổi chính là lúc ta bị hủy diệt.

- Hoặc là, bọn chúng chỉ cần hi sinh một con hung thú
vạn năm, mạnh bạo chịu công kích của ta, hoặc là đánh lén từ chung
quanh, ta cũng phải chết thôi. Ta là người chứ không phải thần. Cho dù
ta là Hoàng Đế thì thế nào. Ta vẫn không thể cải biến việc mình là một
nhân loại. Có thể cải biến nhân loại, chỉ có bản thân nhân loại, chuyện
này không phải sức một người cố gắng là làm được, anh hiểu chứ?

Từ trong mắt của Hoàng Đế Tề Nhạc nhìn thấy một tia bi ai thắm thiết,
đó là cảm giác bất đắc dĩ, đồng thời cũng là cảm giác bất lực. Ở chung
với Hoàng Đế thời gian càng lâu dài, thông qua không ngừng trao đổi, Tề
Nhạc cũng hiểu được nội tâm của hắn trong chừng mực.

Đúng
thế! Với tư cách một vị cường giả, cũng chỉ có thể đứng xa xa nhìn thấy
tộc nhân của mình không bằng với đám cự thú, hắn thống khổ như thế nào
đây? Cũng bởi vì nguyên nhân này hắn mới có thể đứng dưới góc độ một
nhân loại tiếp nhận mình, không chút giữ lại truyền thụ kỹ xảo cho mình.


Mỉm cười, trong mắt của Tề Nhạc có một tia hàn quang nhàn nhạt lóe lên, hắn cũng không biết hiện tại nên nói thế nào để khuyên bảo Hoàng Đế,
nhưng mà, dù sao hắn không thuộc về thời đại này, ý niệm nhân loại chính là trung tâm của vạn vật đã ăn sâu vào nội tâm rồi, thở dài một tiếng,
nói:

- Hoàng Đế bệ hạ, ngài cũng không cần vô cùng khổ sở.
Bất luận phát triển gì cũng cần một quá trình. Nhân loại ưu tú không
phải một điểm, có lẽ mấy ngàn năm, có lẽ mấy vạn năm về sau, chúa tể
trên thế giới này chắc chắn là nhân loại chúng ta.

Hoàng Đế nhìn qua Tề Nhạc, trong mắt xuất hiện thần quang nhàn nhạt.

- Đáng tiếc, ta là kiếm linh thủ hộ Hiên Viên kiếm, nếu không, thật sự
muốn đi cùng anh tìm Côn Lôn kính, trở lại thời đại của anh nhìn xem.
Nhìn trình độ phát triển của hậu thế ra sao. Tề Nhạc, anh cũng ở nơi này một thời gian ngắn rồi, tuy kinh nghiệm chiến đấu còn hơi kém một chút, nhưng mà, ta cũng truyền thụ cho anh rất nhiều thứ, ta tin tưởng, chỉ
cần sau này anh cố gắng tu luyện, thành tựu nhất định còn trên ta. Trở
lại thời đại của anh, thay thế ta thủ hộ nhân loại thật tốt. Đây là hy
vọng duy nhất của ta.

Tề Nhạc chút nghiêm túc gật đầu, trịnh trọng nói:

- Với tư cách vương của Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, thủ hộ nhân loại là
trách nhiệm của tôi, tôi nhất định sẽ làm thật tốt, bảo hộ nhân loại
chúng ta không bị bất cứ thế lực nào quấy nhiễu. Với tư cách hậu đại của ngài, trong người tôi chảy huyết nhục của ngài, cho nên tôi nhất định
sẽ hoàn thành nhiệm vụ này.

Hoàng Đế vui mừng cười lên, đây là lần đầu tiên khi gặp Tề Nhạc hắn mới tươi cười như vậy.

- Tốt, cũng không uổng chúng ta quen biết một hồi, tuy ta biết hy vọng
này không có khả năng, nhưng mà sâu trong nội tâm của ta cũng hy vọng tử tôn của mình cường đại, nếu thật sự là như vậy, tương lai nhân loại sẽ

là kẻ thống trị, cực hạn cũng không phải ở thế giới này.

Trong nội tâm Tề Nhạc hơi động, Hoàng Đế không hổ là người nhìn xa trông rộng, thời đại của Tề Nhạc cách thời đại viễn cổ cự thú không biết bao
nhiêu năm, hắn lại có thể nhìn ra tương lai sẽ như vậy, đúng a, vào thời đại của hắn, nhân loại trên địa cầu đã bão hòa, mà vũ trụ cần phát
triển lên không gian xa xôi.

Hoàng Đế nói tiếp:

-
Tốt! Bây giờ anh có thể đi được rồi, dù sao hiện tại ta là kiếm linh của Hiên Viên kiếm, anh lưu lại lâu hơn cũng không có ý nghĩa gì. Mau chóng đi tìm Côn Lôn kính a, với năng lực của anh ta nghĩ anh có khả năng tìm được Côn Lôn kính và quay về nhà. Nếu như tìm được Côn Lôn kính, hơn
nữa sau khi đạt được tán thành của nó mà anh xảy ra vấn đề gì. Anh cứ
việc trở về tìm ta, ta hết sức giúp đỡ anh.

Tề Nhạc gật gật đầu, nói:

- Hoàng Đế bệ hạ, đa tạ ngài dạy bảo mấy ngày qua. Tuy tôi biết rõ ngài là tổ tiên của mình, tôi không nên nói như vậy, nhưng mà tôi cũng nên
gọi ngài một tiếng sư phụ.

Vừa nói hắn quỳ xuống đất, sau đó hành lễ sư đồ với Hoàng Đế.

Hoàng Đế cũng không có ngăn cản động tác của Tề Nhạc. Chỉ mỉm cười nhìn hắn, nói:

- Tốt, đi thôi. Hy vọng chúng ta còn có ngày gặp lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận