Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Thật sự là như vậy sao? Đột nhiên chung quanh lại sáng lên, lúc
này đây, địa phương hắn xuất hiện là đại thảo nguyên bao la, mà Tề Nhạc
đột nhiên phát hiện thân thể của mình cũng có thể di động.

Từ khi thảo nguyên xuất hiện, một cổ uy áp vô cùng khổng lồ đánh tới thân
thể của mình, từ đường chân trời hơi nghiêng, một thân thể to lớn khó
hình dung được đang di chuyển làm mặt đất rung động lắc lư, hắn đang đi
về hướng của mình. Đầu có hai sừng, tay cầm xiên ba chỉa, thân thể khổng lồ xuất hiện khí thể cường đại, chính là Ngưu Ma Vương.

Đột
nhiên nhìn thấy Ngưu Ma Vương xuất hiện, Tề Nhạc lập tức co rút tâm
thần, hắn cúi đầu nhìn hai tay của mình, lúc này đây cũng không phải là
cảm giác hư ảo, tất cả trở nên chân thật.

- Tề Nhạc, chúng ta nên làm gì bây giờ?

Một âm thanh quen thuộc vang lên bên tai, Tề Nhạc quay đầu lại nhìn
qua, lập tức kinh ngạc đến ngây người. Sau lưng của hắn có năm người, đó là năm nữ nhân, theo thứ tự là Hải Như Nguyệt, Minh Minh, Văn Đình,
Thương Băng cùng Tuyết Nữ.

Năm nữ nhân, năm tánh mạng hắn
trân trọng nhất trên đời, lúc này trong mắt đều lộ ra hào quang sợ hãi,
thẳng tắp nhìn qua Ngưu Ma Vương từng bước tiếp cận.

Tuyết Nữ buồn bả nói:

- Cha, cứu con, cứu con đi.

Văn Đình không có nói cái gì, chỉ dán chặt vào người Tề Nhạc, thấp giọng nói:


- Để em biến thành lực lượng của anh, hấp thu năng lượng Cự Thú Hoạt Xá Lợi của em đi, chỉ cần có thể ở cùng chỗ với anh. Cho dù mất đi thân
thể em cũng nguyện ý.

Hàn quang trong mắt Hải Như Nguyệt đại
phóng, hừ lạnh một tiếng, toàn thân tỏa ra khí phách mạnh mẽ của chiến
sĩ cầm tinh long.

- Chúng ta liều với hắn, cùng lắm là chết chung thôi.

Minh Minh cúi đầu, tuy không nói cái gì. Nhưng mà thân thể của nàng run lên vì sợ hãi, đột nhiên Tề Nhạc nhìn thấy trong ngực của nàng cầm một
cây gai nhọn, là cây gai màu tím, khiến hắn liên tưởng tới một màn ở
trên đỉnh Quỷ Kiến Sầu.

Thân thể Thương Băng run rẩy, nhìn qua Ngưu Ma Vương xa xa.

- Là Hắc Ám Quốc Hội tới bắt em, Tề Nhạc, là Hắc Ám Quốc Hội tới bắt
em. Em bây giờ nên làm gì? Anh đi đi, anh chạy đi thật xa, không cần lo
cho em.

Ánh mắt của năm nữ nhân nhìn qua Tề Nhạc, Hải Như Nguyệt thở sâu, quyết định thật nhanh nói:

- Tề Nhạc, anh nên mang theo Văn Đình lập tức rời đi, nếu như thật sự
không tránh được, anh nên hấp thu năng lượng của Văn Đình. Dù sao chúng
ta cuối cùng cũng chết. Để cho Văn Đình chết trong tay Ngưu Ma Vương,
không bằng nàng đem năng lượng cho anh. Như vậy, bằng vào năng lực Kim
Sí Đại Bằng Điêu rời đi, nói không chừng anh sẽ chạy thoát được đấy.

Minh Minh có chút suy yếu tựa vào người Hải Như Nguyệt, ngẩng đầu, ánh mắt nhu hòa nhìn qua Tề Nhạc.

- Đi thôi, anh nên chạy nhanh đi. Em sắp không chịu được nữa rồi, chúng em sẽ ngăn cản hắn. Anh nhanh đi đi, đây là cơ hội cuối cùng.

Đột nhiên hào quang sợ hãi trong mắt Tuyết Nữ biến mất, nàng dùng sức lắc đầu.

- Không, con không muốn cha chết, cha đi mau, Tuyết Nữ không ngăn cản hắn được, nhanh đi đi, nếu không sẽ không kịp.

Khoảng cách thân thể Ngưu Ma Vương càng ngày càng gần mọi người. Áp lực khổng lồ của Ngưu Ma Vương ép tới mức không thở được, năm nữ nhân chung quanh. Ánh mắt lộ ra vẻ kiên quyết, đồng thời tiến lên một bước, ngăn ở trước người Tề Nhạc, các loại hào quang khác nhau từ người các nàng
hiện ra, năng lượng khổng lồ chấn động, các nàng lúc này cao lớn hơn rất nhiều.

Nhìn qua bộ dáng các nàng, nhìn Ngưu Ma Vương đang tươi cười tiếp cận, máu trong người Tề Nhạc như sôi trào lên.

- Đi, các người muốn anh đi nơi nào? Cho dù chết, chúng ta cùng chết đi.

Tất cả chung quanh trở nên chân thật, trong đầu Tề Nhạc không còn suy
nghĩ nào khác, chỉ còn lại một cảnh trước mặt, hắn căn bản không biết
tại sao ở chỗ này bị Ngưu Ma Vương tập kích, cũng không biết vì sao năm
nữ nhân xuất hiện, nhưng mà, trong tinh thần lực của hắn, tất cả mọi thứ chung quanh là tự nhiên, không có bất cứ cảm giác hư ảo nào.

Năm nữ nhân đồng thời xoay người lại, các loại biểu tình xuất hiện trên năm gương mặt tuyệt mỹ của các nàng, Như Nguyệt phẫn nộ nói:

- Đầu đất, tại sao anh còn không đi?

Văn Đình buồn bả nói:


- Tề Nhạc, anh mau đi đi, em giúp các nàng ngăn cản một lúc rồi đuổi theo anh..

Minh Minh thở hổn hển từng ngụm, nhìn qua Tề Nhạc lo lắng nói:

- Van cầu anh, mau chóng rời khỏi nơi này đi. Chỉ cần anh còn sống, cho dù em chết cũng đáng.

Thương Băng lạnh lùng nói:

- Tề Nhạc, anh là đầu đất, nếu anh không đi thì không kịp.

Tuyết Nữ nhìn qua Tề Nhạc thật sâu, ôn nhu nói:

- Cha, cha có biết không, tuy cha không phải cha ruột của con, nhưng
mà, cha lại mang cho con cảm giác ôn hòa ấm áp, trong nội tâm Tuyết Nữ,
cha vĩnh viễn là người trọng yếu nhất, cha đi đi, chết vì cha, Tuyết Nữ
cho rằng đáng giá.

Nhìn qua các nữ nhân trước mặt, đột nhiên
Tề Nhạc cảm giác tâm tình rất bình tĩnh, thân hình lóe lên, hắn đi tới
bên cạnh năm người, vân lực trong người tăng lên tới cực hạn, gật gật
đầu, nói:

- Tốt, anh đi, vậy ở nơi này nhờ các nàng vậy.

Trong mắt năm người tỏa ra hào quang thoải mái, giống như vì mình có thể bảo vệ nam nhân yêu thương mà hưng phấn.

Thời điểm ánh mắt của nàng toát ra hào quang ôn nhu, đột nhiên thân thể Tề Nhạc chấn động, cơ hồ không chút dừng lại, thân thể của hắn đã hiện
ra bên người Hải Như Nguyệt, ngay sau đó giống như lưu thủy hành vân đảo qua năm người. Trừ Thương Băng ra, trong mắt bốn nữ nhân khác tràn ngập hào quang khó hiểu, chậm rãi ngã xuống đất.

Động tác của Tề
Nhạc rất nhanh, không cho bất cứ nàng nào ngã xuống đất, ánh mắt lập
loè, Kỳ Lân Châu phát ra hào quang óng ánh, đem Hải Như Nguyệt, Văn
Đình, Tuyết Nữ cùng Minh Minh thu vào bên trong.

Thương Băng trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn, nói:

- Vì cái gì? Anh đang làm gì?


Tề Nhạc bình tĩnh nhìn nàng, mỉm cười nói:

- Nha đầu ngốc, em cảm thấy, với tư cách một nam nhân anh sẽ chạy trốn
khỏi chết để nữ nhân mình yêu thương chết đi sao? Cho dù là bạn bè bình
thường anh cũng không muốn các người chết thay anh.

Thương Băng có chút ảm đạm, nói:

- Vậy sao anh lưu em lại?

Tề Nhạc ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Thương Băng, kéo nàng vào ngực của mình.

- Bởi vì trong các nàng em là người tỉnh táo nhất. Từ tình huống trước
mắt, tỉnh táo mới có thể nhìn thấy hy vọng. Thương Băng, đáp ứng anh,
thay anh mang các nàng rời đi, đến nơi an toàn nhất, bảo vệ tính mạng
của các nàng, cũng bảo vệ tốt chính mình. Anh dùng vân lực phong bế Kỳ
Lân Châu, một ngày sau, Kỳ Lân Châu sẽ tự hành phóng các nàng ra ngoài.
Đây là yêu cầu cuối cùng của anh, em đáp ứng không?

Thương Băng ngơ ngác nhìn qua Tề Nhạc, nói:

- Em đi rồi, vậy còn anh thì sao?

Tề Nhạc không có trả lời, ánh mắt của hắn chậm rãi nhìn lại, chỗ đó, Ngưu Ma Vương đã tiến tới gần.

- Chết không phải chuyện đáng sợ, anh hy vọng không lo lắng mà chết đi, cho dù chết, anh cũng muốn lưu lại trí nhớ không phai mờ cho các nàng.
Đi thôi, anh tin tưởng mình không nhìn lầm em, hiện tại, em gánh vác
tính mạng của năm người, không nên làm anh thất vọng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận