Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Tề Nhạc ngầm hiểu thúc dục vân lực trong cơ thể, hào quang lại lóe
lên, Thâm Hải Minh Xà với thân thể thu nhỏ xuất hiện bên cạnh Bạch Giao. Hắn vừa mới ra, lập tức nhào tới Bạch Giao.

- Ah, Bạch nương tử bảo bối, em đã tỉnh lại, thật là làm anh gấp muốn chết.

Bạch Giao dường như không quá thích ứng với nhiệt tình như vậy, thân
thể cực lớn uốn éo, bảo trì khoảng cách nhất định, mà ánh mắt của nàng
nhìn qua Long Giang cùng Y Nhược, có chút kinh ngạc nói:

- Huyền Vũ thượng sứ, Thổ Kỳ Lân vương giả.

Hào quang hưng phấn trên mặt Y Nhược lúc trước đột nhiên biến đổi, sau
khi nhìn Bạch Giao gật gật đầu, bước nhanh đi đến bên người Tề Nhạc, ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng hỏi:

- Tề Nhạc, con rốt cuộc có mấy sai kiến, sẽ không thu toàn bộ chứ.

Tề Nhạc lắc đầu, nói:

- Không có đâu, con mới thu có hai sai khiến, bọn họ đều là bạn của con cả.

Nghe Tề Nhạc trả lời, Y Nhược lúc này mới thở ra một hơi, nói:

- Vậy là tốt rồi, Tề Nhạc, có thể mời Hiên Viên kiếm ra không, để cho chúng ta...

Tề Nhạc biết rõ Y Nhược cùng Long Giang vì Hiên Viên kiếm hao phí không biết bao nhiêu thời gian, mỉm cười gật gật đầu, nói:

- Vậy mọi người lui ra sau một chút, để tránh bị duệ khí của Hiên Viên kiếm làm bị thương.

Long Giang nghe Tề Nhạc muốn lấy Hiên Viên kiếm ra, lập tức trở nên

khẩn trương hơn, vội vàng lôi kéo tay Y Nhược lui sang một bên, mà Thâm
Hải Minh Xà, Bạch Giao, cùng với Tuyết Nữ cùng Văn Đình đều toát ra thần sắc tò mò. Ngay cả Thâm Hải Minh Xà trong cơ thể Tề Nhạc bảo trì thanh
tỉnh. Cũng chỉ cảm giác thân thể Tề Nhạc biến hóa kịch liệt, cũng không
biết chủ nhân của mình đạt được thần khí đứng thứ hai là Hiên Viên kiếm.

Thở sâu, Tề Nhạc đứng bên bờ sông, ánh mắt bình tĩnh của hắn trở nên
lợi hại, chỗ mi tâm một điểm kim sắc quang mang dưới sự dẫn dắt của tinh thần lực lóe lên, ánh mắt Tề Nhạc phi thường sáng ngời, kim quang mãnh
liệt bắn ra ngoài, một tiếng kiếm ngâm vang lên. Kim quang biến mất,
Hiên Viên kiếm dài hơn hai mét vẫn cắm trong vỏ hiện ra.

Hiên Viên kiếm vừa ra, không gian chung quanh yên tĩnh lại, thời gian trong
nháy mắt Hiên Viên kiếm xuất hiện như ngừng lại, kim quang nhàn nhạt
biến mất, Hiên Viên kiếm lúc này giống như lúc Tề Nhạc nhìn thấy lần đầu tiên, chuôi kiếm màu đen, vỏ kiếm phong cách cổ xưa. Lăng không phiêu
phù tại chỗ, dường như có địa phương đặc thù.

Long Giang cùng Y Nhược đã kích động tới bên người Tề Nhạc, Long Giang rung giọng nói:

- Cái này ... Đây là Hiên Viên kiếm năm đó Hoàng Đế dùng để hủy diệt Xi Vưu sao?

Tề Nhạc gật gật đầu, trịnh trọng nói:

- Đúng vậy, đây chính là Hiên Viên kiếm.

Văn Đình cùng Tuyết Nữ cũng đi tới bên người Tề Nhạc. Văn Đình nghi ngờ nói:

- Chuyện này nhìn ra không có gì đặc thù a. Thập đại thần khí này không phải chỉ có tiếng mà không có miếng sao?

Có lẽ nghe hiểu Văn Đình nói, tiếng nói của nàng vừa vang lên, đột
nhiên Hiên Viên kiếm đã không giống trước, Tề Nhạc chỉ cảm thấy trong
lòng căng thẳng, đột nhiên Hiên Viên kiếm phiêu phù trên không trung đột nhiên dựng đứng, ngay sau đó, một tầng kim quang nhàn nhạt từ vỏ kiếm
bắn ra, bởi vì là ban ngày, có ánh nắng chiếu xạ, nếu như không thập
phần chú ý cũng không thể nhận ra kim quang tồn tại.

Nhưng
chính kim quang nhàn nhạt kia vừa xuất hiện. Khí tức chung quanh hoàn
toàn không giống lúc trước, mà Thâm Hải Minh Xà đang dỗ ngon dỗ ngọt
Bạch Giao đột nhiên căng cứng. Áp lực khổng lồ làm nó phủ phục trên mặt
đất, cả người hiện lên từng đợt run rẩy rất nhỏ, mười tám con mắt ẩn
chứa sợ hãi, sững sờ nhìn qua phương hướng Hiên Viên kiếm.

Mà Văn Đình cũng biến sắc, thân thể mềm mại có chút nhoáng một cái, nếu
như không phải Tề Nhạc bắt lấy nàng, chỉ sợ nàng đã ngã xuống đất.

Y Nhược trầm giọng nói:

- Hiên Viên kiếm xuất, vạn tà thúc thủ, trên người của con có khí tức
hung thú, không được chống cự, nếu không sẽ bị Hiên Viên kiếm công kích.

Thời điểm nàng chưa dứt lời, dị tượng xuất hiện. Mặt nước Thanh Giang
vốn bình tĩnh xuất hiện biến hóa. Nước sông chảy chậm chạp, đột nhiên

kim quang trên Hiên Viên kiếm lóe lên, phải biết rằng, tuy đoạn sông này là hẹp nhất, nhưng độ rộng cũng cả ngàn mét! Một mặt sông rộng thế đã
dừng lại, năng lượng khổng lồ cỡ nào? Nhưng mà, uy thế của Hiên Viên
kiếm không chỉ như vậy.

Kim quang lần nữa sáng ngời, mặt nước sông bình tĩnh tách ra hai bên, khí tức sắc bén dễ dàng cắt đôi mặt
sông, nước sông phía dưới tiếp tục chảy, nước sông còn không thể khép
lại được, mặt nước lại từ từ bành trướng, nhưng không thể chảy về hướng
vốn có mà thôi.

Long Giang hít sâu một hơi, nói:

- Không hổ là Hiên Viên kiếm, chỉ riêng khí tức cũng làm người ta sợ hãi.

Không đợi Tề Nhạc triệu hoán, kim quang hiện lên, Hiên Viên kiếm đã hư
không tiêu thất, đồng thời, trong đầu Tề Nhạc vang lên âm thanh trong
trẻo nhưng lạnh lùng của Hiên Viên kiếm.

- Tôi không phải là dùng để biểu diễn, nếu có lần sau nữa, tôi sẽ bãi công.

Tề Nhạc vốn đang sững sờ, ngay sau đó, trên mặt nở nụ cười khổ bất đắc
dĩ, không hổ là thần khí, tính khí cũng đạt tới cấp bậc thần khí a. Nhẹ
nhàng lắc đầu, nhìn thấy mọi người trước mặt, nói:

- Đây là
Hiên Viên kiếm. Hiện tại nó có thể nói căn bản không nghe tôi chỉ huy.
Có thể nói, tôi chỉ có được nó mà thôi. Cũng không có năng lực chỉ hủy
nó chân chính.

Y Nhược liếc nhìn Tề Nhạc thật sâu, thở dài một hơi, mặt giãn ra, cười nói:

- Bất luận nói như thế nào, rốt cuộc Hiên Viên thần kiếm cũng đã xuất
thế, mà có được nó chính là con của mẹ, cũng là tộc nhân của Kỳ Lân nhất tộc. Mẹ phải đem tin tốt này nói cho vương của thần thú nghe. Tề Nhạc,
sáng sớm ngày mai chúng ta phải lên đường, đi gặp vương của thần thú.

Nghe Y Nhược nói, Tề Nhạc vô cùng vui sướng, thông qua khảo nghiệm Hiên Viên kiếm, hắn hiện giờ rất nhớ người yêu và bạn bè của mình a, đã có

chút không thể chờ đợi được mà nghĩ tới phải quay về thời đại của mình.
Mà Côn Lôn kính là cách duy nhất để quay về. Thông qua Hoàng Đế chứng
minh Côn Lôn kính đúng là có năng lực mang bọn họ quay về. Tâm tình Tề
Nhạc lúc này phi thường hồi hộp.

Y Nhược dùng thân phận đại
tế ti Tộc Thổ an bài chỗ ở cho bọn người Tề Nhạc, sau đó cùng Long Giang rời đi, Thâm Hải Minh Xà cùng Bạch Giao cũng đang nói chuyện yêu đương
nên được Tề Nhạc thu vào trong người, lúc này chỉ còn lại có Tề Nhạc,
Văn Đình cùng Tuyết Nữ ba người.

Sau đó thoải mái nằm trên
giường phủ kín cỏ khô, tâm tình Tề Nhạc khó có khi trầm tĩnh lại, một
đôi mắt như có như không quét qua người Văn Đình, thậm chí ánh mắt hắn
nhìn Văn Đình dường như mang theo năng lực thấu thị.

- Nhìn cái gì vậy. Mỗi ngày ở cùng một chỗ, còn chưa nhìn đủ sao?

Văn Đình tức giận nói.

Tề Nhạc cười nói:

- Đương nhiên không nhìn đủ. Nhìn cả đời còn chưa đủ. Đình Đình, em bây giờ đã chính thức tiếp nhận anh chưa?

Văn Đình hừ một tiếng, nói:

- Chờ chúng ta trở về rồi hãy nói đi. Anh là côn đồ, bây giờ là thời
đại viễn cổ cự thú, còn không quên những chuyện này. Hừ, trời sinh đúng
là tiểu sắc quỷ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận