Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Sau khi đáp ứng yêu cầu của Y Nhược đêm qua, hắn vẫn đang suy
tư, hắn vốn muốn nói cho Văn Đình biết, nhưng lại sợ nàng vô cùng lo
lắng, dứt khoát không nói cái gì.

- Ăn quả ướp lạnh a.

Văn Đình đem hai quả trái cây đưa cho Tề Nhạc. Tề Nhạc mỉm cười tiếp nhận, lúc này hắn kéo Văn Đình tới bên cạnh mình, nói:

- Đình Đình, thực lực của em dường như tiến bộ rất nhiều.

Văn Đình tựa đầu vào bờ vai của Tề Nhạc, nói:

- Chẳng lẽ anh cho rằng chỉ có mình anh cố gắng tu luyện sao? Em cũng có cố gắng đấy.

Tề Nhạc nói:

- Lần trước khi chúng ta đối kháng với vương của hung thú anh đã cảm
thấy không đúng. Năng lượng của em còn mạnh hơn trước kia, thậm chí ngay cả anh khi đã đạt tới sáu vân cũng không có khả năng so sánh với em.
Đây là chuyện gì?

Văn Đình buột miệng cười, nói:

- Anh đấy! Hiện tại mới nhớ hỏi sao? Kỳ thật sau khi hấp thu năng lượng
Tự Nhiên Chi Nguyên kia xong. Thân thể của em và Tuyết Nữ có biến hóa
lớn. Năng lượng của Tuyết Nữ ngưng tụ hơn trước, đồng thời có thêm năng
lực hóa thân thành băng tuyết. Mà em nha, đã hóa giải được nguy cơ lớn
nhất trước kia. Ảnh hưởng năng lượng từ Cự Thú Xá Lợi trước Tự Nhiên Chi Nguyên đã không tồn tại nữa. Anh nói năng lực của em có tăng trưởng
không?


Trong nội tâm Tề Nhạc khẽ động, giật mình nói:

- Em nói là nhờ năng lượng Tự Nhiên Chi Nguyên ảnh hưởng, em vốn không
thể hấp thu năng lượng Cự Thú Hoạt Xá Lợi đã biến thành có thể hấp thu
sao?

Văn Đình mỉm cười gật đầu, nói:

- Anh là đồ ngốc, hiện tại mới nhận ra nha.

Tề Nhạc hưng phấn mà nói:

- Chuyện này thật tốt, thực lực của em tăng cường thì sau này anh không cần lo lắng nhiều nữa.

Văn Đình dựa vào bờ vai Tề Nhạc, thản nhiên nói:

- Kỳ thật em thà không hấp thu năng lượng trong Cự Thú Hoạt Xá Lợi.

Tề Nhạc kinh ngạc nhìn nàng, nói:

- Vì cái gì? Chẳng lẽ em không hy vọng thực lực của mình trở nên cường đại sao?

Văn Đình lắc đầu, nói:

- Thực lực cường đại đối với em mà nói căn bản không có chút ý nghĩa
gì. Thực lực cha em lúc trước không cường đại sao? Nhưng cuối cùng vẫn
để mẹ em gặp phải kết cục bi thảm. Em đến bây giờ hấp thu năng lực của
Cự Thú Hoạt Xá Lợi, từ khi tới thời đại này em mới cảm giác được, con
đường của em sau này phi thường nhấp nhô.

- Ai có thể bảo
chứng lúc nào chúng ta gặp nguy cơ đây. Thời điểm anh gặp nguy hiểm em
thà rằng có thể dùng lực lượng của mình trợ giúp anh. Khi đó tuy em mất
đi thân thể của mình, nhưng mà linh hồn của em vĩnh viễn ở cùng với anh, anh vĩnh viễn không thể vứt bỏ em.

Văn Đình nói rất bình
tĩnh. Nhưng trong lòng Tề Nhạc lại tràn ngập sóng to gió lớn và hối hận. Hối hận ngày hôm qua đáp ứng thỉnh cầu của Y Nhược. Bởi vì từ lời của
Văn Đình nói, hắn đã nghe được ý tứ đồng sinh cộng tử. Nếu như sau khi
thất bại mình chết thật, như vậy Văn Đình nàng... Tề Nhạc có chút không
dám nghĩ, khí tức trên người lập tức sinh ra biến hóa.

Văn
Đình vốn có tâm ý tương thông với Tề Nhạc lúc này lại khoảng cách gần
như vậy, khí tức Tề Nhạc biến hóa nàng lập tức cảm giác được. Đang muốn
hỏi Tề Nhạc. Đột nhiên Tề Nhạc nói:

- Ồ, có người đến.


Ánh mắt của hai người nhìn ra xa xa. Chỉ thấy một thân ảnh đang chạy trốn về phía của bọn họ.

Người tới dường như chân không chạm đất, dưới ánh mặt trăng chiếu
xuống, Tề Nhạc ẩn ẩn nhìn thấy đó là một nhân loại, hơn nữa là một nữ
nhân, toàn thân mặc trang phục màu trắng, tuy là vải vóc thô ráp, nhưng
so với lá cây của Thổ Tộc còn tốt hơn nhiều lắm.

Cô gái này
nhìn bộ dáng chừng mười sáu, mười bảy tuổi. Gương mặt đẹp như trăng non
của nàng đầy sợ hãi, tốc độ chạy trốn dường như đã phát huy tới cực hạn. Nàng mặc chiếc váy dài, vì lúc này phải chạy với tốc độ cao, nên hai
tay nàng đã túm váy lên, dưới ánh mặt trời chiếu xuống, đôi chân thon
dài kia khiến người ta chú ý tới.

Thời điểm thiếu nữ chạy như bay, ánh mắt Tề Nhạc nhìn qua sau lưng của nàng ở sau lưng của nàng có
hơn mười bóng đen đuổi theo, những bóng đen này vô cùng cường tráng hiện rõ trong bóng tối, hơn nữa trang phục của những bóng đen này là màu
đen, cho nên không nhìn được rõ ràng. Nhưng mà Tề Nhạc đã mơ hồ cảm giác được khí tức tà ác từ trên người những kẻ này phát ra.

Văn Đình mỉm cười nhìn qua Tề Nhạc, nói:

- Còn không mau đi, đây là cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân đấy.

Tề Nhạc cười khổ nói:

- Đình Đình, sức ghen của em thật ghê gớm, trước kia anh còn chưa phát hiện đấy?

Văn Đình tức giận trừng mắt với Tề Nhạc, nói:

- Anh nói ai ghen? Em mới chẳng thèm ăn giấm chua đấy!

Tề Nhạc không nói gì thêm, thời gian đã không để hắn trì hoãn thêm nữa, bởi vì những bóng đen phía sau sắp đuổi kịp cô gái kia rồi. Chân phải
chỉa xuống đất, Tề Nhạc như trượt về phía trước, thân thể lao tới, cơ hồ chỉ một cái nhoáng thân hắn đã tới trước mặt thiếu nữ tội nghiệp kia
rồi.

Thiếu nữ lộ ra thần sắc rất bối rối, đột nhiên thấy có
người ngăn cản, hàn quang trong tay lóe lên, trực tiếp vung lên đâm về

phía Tề Nhạc. Tề Nhạc nhìn rõ ràng, trong tay nàng là vũ khí. Là một cây đao đá được đánh bóng, nhìn cạnh sắc bén của nó cũng hơn một thước.

Lúc này, Tề Nhạc cũng không quan tâm thêm cái gì, tay phải đưa lên, căn bản không quan tâm sắc bén của đao đá, trực tiếp cầm vào trong tay.
Đồng thời nâng nó lên, làm cho đao đá không cách nào đâm vào người của
hắn. Cũng lợi dụng công phu này làm chậm thế tiến của thiếu nữ.

Nhưng hắn lại quên hai tay của thiếu nữ đang cầm váy, lại đang chạy
nhanh, lúc này công kích hắn, váy dài rủ xuông làm chân đạp lên mép váy, tiếng kinh hô yêu kiều vang lên, bay thẳng tới thân thể của Tề Nhạc.

Trong nội tâm Tề Nhạc cả kinh, không kịp nghĩ nhiều, đã ôm lấy thân thể mềm mại vào lòng. Có lẽ do thiếu nữ thường xuyên vận động nhiều nên
thân thể của nàng phi thường co dãn, nàng nhào vào ngực của Tề Nhạc, Tề
Nhạc cảm thấy ngực của mình bị một thân thể mềm mại chạm vào, đồng thời
thiếu nữ vô ý thức duỗi tay ôm cổ của hắn, xuất phát từ trạng thái tự
bảo vệ mình, tay trái vừa dùng lực, thân thể đã quấn lên người Tề Nhạc,
hai cái đùi thon dài tách ra trên không trung, đôi chân của nàng kẹp
hông.

Trực tiếp quấn vào lưng Tề Nhạc. Động tác này dường như nàng thực hiện rất nhiều lần rồi.

Với thực lực của Tề Nhạc đương nhiên không thể bị thiếu nữ đánh gục,
nhưng đột nhiên bị một nữ nhân ôm, đồng thời hai chân quấn lên eo của
mình, hắn cũng không có bao nhiêu phản ứng. Xuất hiện ở trước mặt là một đôi mắt màu đen to tròn, tuy trong mắt tràn ngập hoảng sợ, nhưng mà đôi mắt như hai viên bảo thạch sáng ngời trong bóng đêm.

Gương
mặt trắng nõn không tỳ vết lúc này do sợ hãi nên không còn chút máu nào. Làn da của nàng còn tốt hơn người Tộc Thổ không biết bao nhiêu lần, cho dù người hiện đại trang điểm cũng không thể so sánh được. Nhất là da
thịt tinh khiết của nàng tràn ngập hào quang sáng bóng càng tăng thêm
vài phần mỹ cảm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận