Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Y Nhược mỉm cười, chuyển tay thành trảo hóa thành hoàng sắc quang mang nhàn nhạt bao trùm thân thể của Bạch Trữ kéo nàng lại:

- Đứa nhỏ ngốc, dùng chân chạy mất bao nhiêu thời gian chứ? Chúng ta sẽ bay tới đó.

Vừa nói, nàng hướng Tề Nhạc đánh mắt một cái rồi chính mình mang theo Bạch Trữ bay lên.

Tề Nhạc đuổi bước lên phía trước ôm eo của Văn Đình đi theo sau lưng Y
Nhược bay lên, Tuyết Nữ đi theo phía sau hắn. Một chuyến năm người hướng bầu trời đêm Hắc Ám bay đi.

Văn Đình dùng sức mà véo eo của Tề Nhạc một cái, sắc mặt ghen tuông nói:

- Vừa rồi anh đã làm cái gì hả?

Tề Nhạc cười khổ nói:

- Oan uổng ah! Lão bà đại nhân, anh thật là không làm cái gì hết. Chẳng lẽ em không nhìn ra, tất cả đều là trùng hợp sao? Thời đại này nữ nhân
không có đồ lót, nàng ngã sấp lên người anh cho nên mới... cái này không thể trách anh được a.

Văn Đình tức giận nói:

-
Không trách anh? Anh ôm con gái người ta chặt tới nỗi không thể dứt ra
nổi. Hơn nữa lúc nhìn thấy nàng, hồn phách của anh bay đi đâu hả? Không
trách anh thì em trách ai đây? Hừ, buông tay ra, không cần anh ôm em.

Tề Nhạc giật mình nhìn Văn Đình nói:


- Không cho anh ôm em, vậy em không phải sẽ ngã xuống sao?

Khuôn mặt của Văn Đình đỏ lên, lúc này nàng ý thức tới là hai người vẫn còn giữa không trung, dứt khoát quay đầu đi chỗ khác, không hề để ý tới Tề Nhạc nữa. Trong lòng Tề Nhạc đúng là cảm thấy oan uổng a. Bất quá,
nhớ tới một màn vừa rồi cùng Bạch Trữ, phản ứng của hạ thân đến lúc này
còn không có bình tĩnh trở lại. Dù sao, thân thể mềm mại non mềm mà tràn ngập co dãn của Bạch Trữ, dục vọng sinh lý của hắn thật lâu rồi chưa có phát tiết đột nhiên bùng nổ.

Được Bạch Trữ chỉ dẫn, rất
nhanh, đám người Tề Nhạc đã nhìn thấy từng đốm lửa sáng bừng. Tiếng kêu
khóc hỗn loạn không ngừng từ phía dưới lộn xộn truyền đến, phía dưới rất nhiều địa phương cũng cũng đã là một cái biển lửa. Thấy một màn như
vậy, Tề Nhạc không khỏi lầu bầu nói:

- Sát nhân vì cái gì nhất định phải phóng hỏa cơ chứ? Thật sự là không có nhân tính. Tuyết Nữ bảo bối, con giúp một tay đi.

Tuyết Nữ mỉm cười, nói:

- Vâng.

Ở trong nhóm thì thực lực của nàng hiển nhiên là yếu nhất, khó có cơ
hội biểu hiện, làm sao nàng lại buông tha chứ. Lam sắc quang mang nhàn
nhạt vây quanh thân thể mềm mại của nàng, bên trong ánh mắt kinh ngạc
của Y Nhược cùng Bạch Trữ, thân hình nàng bay lên cao hướng lên không
trung.

Lam sắc quang mang trên người nàng trở nên càng ngày
càng ngưng tụ, có thể thấy rõ ràng, mái tóc dài của nàng cũng đã biến
thành băng lam sắc, mà mắt của nàng lại trở thành màu trắng thuần khiết
như tuyết.

Ánh mắt Y Nhược hơi động một chút, đã chứng kiến
mấy vị cường giả đang giao đấu trên không trung cách đó không xa, chính
giữa bị vây công đúng là Thanh Long Kim Nghê.

Bộ dáng bây giờ của Thanh Long Kim Nghê bản thể dài đến trăm thước bị bốn đầu Cự Thú
vây công xuất hiện vết thương chồng chất. Toàn thân cao thấp tuy rằng
không ngừng phóng xuất ra thanh sắc quang mang khổng lồ cùng vòi rồng
nhưng mà vẫn không thể chống lại chiến thuật bốn chấp một của địch nhân.

Y Nhược hướng Tề Nhạc nói:

- Tề Nhạc, mẹ đi trợ giúp Thanh Long Kim Nghê chống cự cường địch,
Người Tộc Cửu Lê phía dưới giao cho con cùng Văn Đình nhé. Đi, con đem
Bạch Trữ cô nương tới đó đi.


Vừa nói, Y Nhược lách mình đi
tới bên ngời Tề Nhạc rồi nhét Bạch Trữ vào trong lòng ngực của hắn, thân hình lóe lên, mang theo khí tức Kỳ Lân bành trướng mà cường hoành bay
thẳng đến bốn đầu hung thú vây công Thanh Long Kim Nghê nhào tới.

Nhuyễn ngọc ôn hương lần nữa vào lòng, cảm giác lại có biến hóa, lúc
này đây, Bạch Trữ cũng không có nóng nảy như trước đó mà tựa như có
chút kinh hãi ôm thật chặt eo Tề Nhạc, e sợ hắn buông tay làm mình rớt
xuống. Thân thể mềm mại tràn ngập co dãn lại một lần nữa vuốt ve thân
thể của Tề Nhạc làm một tí dục vọng của hắn vừa mới cảm giác biến mất,
không khỏi lại dâng lên.

Bên người hai mỹ nữ, nhưng đều là có thể xem không thể ăn, Tề Nhạc đúng là phiền muộn.

Bất quá, phát hiện ở thời điểm này, hắn cũng bất chấp cân nhắc quá nhiều hơn vấn đề cá nhân của mình. Lần này hắn học được cách nghe lời,
vội vàng đem thân thể mềm mại của Bạch Trữ đưa cho Văn Đình, lúc này mới nhìn xuống mặt đất.

Từ không trung có thể thấy rõ ràng, đại
lượng chiến sĩ người Tộc Bạch đang liều mạng chống cự người của người
Tộc Cửu Lê công kích, nhưng mà, lực lượng của bọn hắn dù sao cùng người
Tộc Cửu Lê kém xa, nếu không phải có được một số Tộc Bạch Nhân có được
Cự Thú đồng bọn dốc sức liều mạng chống cự thì chỉ sợ bộ lạc của bọn hắn đã sớm bị hủy diệt toàn bộ. Thi thể tùy ý có thể thấy được, cũng có Tộc Cửu Lê nhưng còn nhiều hơn là thi thể của Tộc Bạch. Khí tức huyết tinh
đập vào mặt, sát lục chi khí tàn khốc tràn đầy trên chiến trường.

Tề Nhạc không phải chưa từng giết người. Nhưng mà tràng diện giết chóc
trước mắt lớn như vậy, hắn là lần đầu tiên chứng kiến, lúc này, hắn thấy rõ ràng một tráng hán Tộc Cửu Lê mạnh mẽ đạp lên một lão nhân Tộc Bạch, hai tay tráng kiện kéo mạnh sang hai bên. Lập tức thân thể của lão nhân bị hắn kéo trở thành hai nửa.

Thấy một màn như vậy, sự phẫn
nộ trong lòng Tề Nhạc bạo phát. Dặn dò Văn Đình một tiếng ở chỗ này bảo
vệ Bạch Trữ, thân thể của hắn đã xông ra ngoài.

Hắc, bạch hai đạo quang mang đồng thời từ thân thể của Tề Nhạc phát ra, Cửu Đầu Thâm
Hải Minh Xà cùng Bạch nương tử từ trong thân thể của mình phóng thích mà ra, đồng thời, trong khoảnh khắc hắn đã hoàn thành giai đoạn thứ nhất

biến thân của Kỳ Lân. Lúc này, thân thể của hắn đã một lần nữa xông vào
không trung, hai mắt lóe ra quang mang lãnh khốc. Ánh mắt quét tới,
chiến trường cực lớn đã hoàn toàn bị bao phủ bên trong tinh thần của
hắn.

- Kỳ lân bách -- lôi -- thiểm --.

Không chút
lựa chọn, Tề Nhạc đã phát động ra tốc độ công kích nhanh nhất, cũng là
năng lực bá đạo nhất của Kỳ Lân. Không có Ô Vân, nhưng sau khi tăng lên
tới sáu vân, hắn đã không cần dẫn động hiện tượng thiên văn để kích
thích lôi điện chi lực thân thể của Tề Nhạc chính là Bách Lôi Chi
Nguyên, hắc sắc lân giáp trên người hắn hoàn toàn biến thành màu tím.

Mà ngay cả mỗi một bộ phận của thân thể hắn cũng đều nhuộm đẫm hào
quang màu tím cuồng bá chi khí. Vô số đạo lôi điện hào quang bao phủ bầu trời đêm hắc ám trở thành màu tím. Lôi điện thô to như cánh tay trở
thành một cây chổi từ giữa trung ương của Tộc Bạch cùng Tộc Cửu Lê xuất
hiện sau đó quét về hướng Người Tộc Cửu Lê. Giờ này khắc này, Tề Nhạc
cảm nhận được tâm tình lúc trước của Hoàng Đế. Đúng a! Đối mặt Người Tộc Cửu Lê hung tàn như thế, căn bản không có lựa chọn khác, giết chóc, là
con đường duy nhất.

Ở bên trong tiếng nổ vang kịch liệt của
lôi điện, địa phương chiến đấu của Người Tộc Cửu Lê đang hung tàn giết
chóc Tộc Bạch Nhân lập tức tại lôi điện oanh kích biến thành vô số than
cốc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận