Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Hào quang lạnh lẽo hiện ra trong mắt Mạc Địch, chuyển hướng nhìn Tề Nhạc, nói:

- Chuyện của các người với Tiểu Ất tôi vốn không muôn xen vào, nhưng mà, các anh biết rõ đã đánh nó tổn thương bao nhiêu không? Hôm nay tôi phải lấy lại công đạo cho Tiểu Ất. Điền Bá Quang đồng học, nếu như em không muốn đi, vậy thì các người cùng đi.

Nói xong, mang theo Yến Tiểu Ất quay người đi ra ngoài.

Tề Nhạc hừ lạnh một tiếng, lập tức đứng lên, trở tay cầm một chai bia đi ra ngoài. Hắn cho tới bây giờ không biết cái gì là sợ, lúc trước đối mặt Hải Như Nguyệt, hắn không cách nào chống cự cũng không phục nhuyễn, huống chi bây giờ là chị em Yến Tiểu Ất.

Minh Minh có chút bất đắc dĩ đi theo sau lưng Tề Nhạc và Điền Thử, nàng không đặt những chuyện này vào mắt, bảo hộ Tề Nhạc là trách nhiệm của nàng, huống chi hiện tại Tề Nhạc đã xem nàng là bạn bè.

Hai bên đường là cây cối mọc san sát như rừng, cành lá tươi tốt, dưới ánh mặt trời chiếu xuống, mang tới bóng cây râm mát, con đường bên trái, chính là trường học của Điền Thử, tường viện cao lớn ngăn cản ánh mắt của mọi người, không cách nào nhìn thấy tình cảnh trong đó, mà con đường phía bên phải, chính là sườn dốc, cao khoảng ba mét, là rừng cây thưa thớt.


Mạc Địch cùng Yến Tiểu Ất dừng lại ở con đường bên phải, thấy bọn người Tề Nhạc đuổi kịp, lúc này mới đi xuống đường mòn, Yến Tiểu Ất quay đầu lại oán độc nhìn qua Tề Nhạc, thấp giọng với vài câu với Mạc Địch, nhưng Mạc Địch lại không tỏ vẻ gì, dường như không nghe nói.

Năm người đi xuống sườn núi, Tề Nhạc mang theo Điền Thử cùng Minh Minh đừng cách chị em Mạc Địch năm mét, phải tay cầm chai bia gõ gõ vào tay.

- Nói đi, Mạc Địch lão sư, cô muốn giải quyết như thế nào? Tề Nhạc tôi sẽ phụng bồi tới cùng.

Đột nhiên trên người Mạc Địch có khí chất nghiêm túc hiện ra, ngay cả Minh Minh cũng có chút kinh ngạc, tiến lên một bước, nghiêng người ngăn cản trước người Tề Nhạc.

- Tề Nhạc, nếu như anh và Điền Bá Quang đồng học có ân oán cá nhân ẩu đả Tiểu Ất, loại chuyện này tôi sẽ không tham dự, nhưng mà, hôm nay tôi phải lấy công đạo cho Tiểu Ất. Vị tiểu thư này có lẽ là người đã đánh bại hơn hai mươi người trong lời Tiểu Ất nói, từ đánh giá của Tiểu Ất, tôi cảm giác được cô rất mạnh, vậy cũng tốt, chúng ta nên tranh tài một hồi, cô thắng, chuyện trước kia xóa bỏ, nếu như tôi thắng, Tề Nhạc theo tôi đi, mặc tôi xử lý.

Minh Minh mỉm cười, nói:

- Vị này, có chuyện quan trọng tôi cần nói rõ, động thủ không sao cả, nhưng mà, tôi chỉ đại biểu cho bản thân, nhưng không đại biểu cho anh ta, tôi là bạn của Tề Nhạc, tôi không thể làm chủ cho anh ta được. Xin mời.

Tuy Tề Nhạc là côn đồ, nhưng hắn đồng thời là Kỳ Lân, cho dù là Hải Như Nguyệt, cũng không có khả năng không để ý tới an nguy của Tề Nhạc.

Mạc Địch lạnh nhạt nói:

- Vậy thì mời, đánh bại cô, tôi nghĩ, cũng không ai có khả năng ngăn cản tôi mang anh ta rời đi.

Hai mỹ nữ phong cách khác nhau nhìn nhau, Tề Nhạc, Điền Thử, Yến Tiểu Ất phân biệt hướng phân ra hai hướng lui ra phía sau, hai tay Minh Minh chậm rãi nâng lên ngang người, mà Mạc Địch thì bày ra tư thế quỷ dị, song chưởng đặt trước người, lòng bàn tay hướng ra phía ngoài, làm ra động tác đẩy tới. Ánh mắt của hai người giao nhau, động trước chính là Minh Minh.


Thân thể Minh Minh nhoáng một cái, lập tức tới gần Mạc Địch, tay trái che ngực, tay phải quét ngang vào bả vai Mạc Địch. Mạc Địch không tiến mà lùi, tốc độ lui về phía sau cũng không chậm hơn tốc độ lao tới của Minh Minh, hai chân của nàng động đậy, đùi phải giống như biến thành dài ra, đá lên trời, nàng đang mang giày da, mủi giày, chính là các đốt ngón tay ở cổ tay phải của Minh Minh, khả năng phán đoán thời gian vô cùng chuẩn xác, giống như tay của Minh Minh đưa ra cho nàng đá vậy.

Hiển nhiên Cơ Minh Minh không phỉa dễ đối phó như vậy, cánh tay đánh ra dừng lại, vai phải thu ra sau, thê đi của chưởng dừng lại, cùng liều mạng đánh vào mủi giày của Mạc Địch.

Phanh một tiếng trầm đục, thân thể Minh Minh cùng Mạc Địch đồng thời nhoáng một cái, trong đôi mắt hai nữ nhân có hào quang kinh ngạc lóe lên, sau một khắc Mạc Địch đá lên trời, hai chân như hư ảo, giao thoa đá về phía Minh Minh, động tác của nàng cực nhanh, thế cho nên Tề Nhạc trong nháy mắt căn bản không rõ nàng đá bao nhiêu cái.

Động tác tay của Minh Minh cũng không có chậm hơn Mạc Địch, hai chân đứng nguyên không lùi, hai tay thu về, lấy chỗ cứng nhất của tay ngăn cản công kích của Mạc Địch, trong lúc nhất thời tiếng va chạm trầm thấp vang lên, Tề Nhạc có thể cảm giác có một cổ khí lưu đập vào mặt, trong nội tâm giật mình, hiển nhiên công kích của các nàng không phải là quyền cước bình thường nữa. Không nghĩ tới Yến Tiểu Ất lại có chị họ cường đại như vậy, quả nhiên không hổ là quán quân Taekwondo cả nước.

Động tác giao thủ của hai nữ nhân càng nhanh, dần dần, chỉ có thể nhìn thấy cái bóng hai người tung bay, đột nhiên, Mạc Địch một cước đá không trúng, vừa vặn quét quang một thân cây to bằng chén ăn cơm, làm cho Tề Nhạc cùng Điền Thử trợn mắt há hốc mồm là, trong tiếng vang thanh thúy, nửa đoạn trên của cây bị đá bay, chỉnh thể đứt gãy kỳ dị, nhìn giông như bị đao bén chém ngang. Trời ạ! Nếu như đá lên thân người, bộ dáng sẽ biến thành cái gì? Trong nội tâm Tề Nhạc hoảng sợ, thì ra công phu luyện tới mức này lại mạnh như vậy. Minh Minh có thể dùng tay ngăn cản công kích của nàng ta, chẳng lẽ tay của nàng làm bằng sắt sao?

Phanh một tiếng trầm đục, thân ảnh hai nữ như thiểm điện tách ra hai bên, gương mặt Minh Minh hồng lên, hai tay vẫn đặt trước người, nhìn qua Mạc Địch chân, trong mắt có một tia hào quang kính nể. Mạc Địch cũng sợ hãi thán phục nhìn qua Minh Minh, lúc bắt đầu công kích của nàng chỉ mang tính thăm dò, chỉ dùng ba thành lực lượng, nhưng khi chiến đấu của hai người càng ngày càng kịch liệt, đến cuối cùng nàng đã xuất toàn lực, nhưng chân của nàng nhanh ra sao cũng chẳng phá vỡ được phòng thủ vững chắc của Minh Minh, loại tình huống này Mạc Địch mới gặp lần đầu tiên. Có câu cách ngôn đã nói, cánh tay thô chẳng bằng đùi, nhưng hiện tại ở loại tình huống này, rõ ràng cho thấy cánh tay của Minh Minh ngăn cản được thối pháp siêu cấp của nàng.

- Cô rất mạnh, nhưng kế tiếp cô nên cẩn thận.


Mạc Địch vừa nói xong, đùi phải của nàng đã giơ lên, đầu gối uốn lượn, mũi chân không còn thẳng băng như lúc trước, mặt giày hướng ra ngoài, làm ra xu thế đạp, hai mắt nàng sáng lên, chân chính là vũ khí sắc bén nhất của nàng.

Đột nhiên Minh Minh ngây ngốc, ánh mắt nhìn qua Mạc Địch có hào quang kỳ dị hiện ra.

- Đây là Khôi Tinh Thích Đấu Cước, tục xưng thỏ đạp ưng, so sánh cước pháp như dao cạo của cô lúc nãy, phải yếu hơn mới đúng.

Mạc Địch cười nhạt một tiếng, nói:

- Thỏ có thể đấu với ưng, quen dùng yếu thắng mạnh, mà đạp cũng không phải đạp, tiểu thư cẩn thận là được.

Một tầng khí lưu nhàn nhạt xoay tròn trên thân thể Mạc Địch, bùn đất trên mặt đất nhấp nhô, khí tức khắc nghiệt tràn ra, Mạc Địch giống như một thanh kiếm tuốt ra khỏi vỏ, tìm kiếm sơ hở trên người Minh Minh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận