Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Nói đến đây, mắt của thanh niên mặc áo
đen chảy vài giọt nước mắt, tâm tình của hắn rất chân thật, điểm này Tề
Nhạc có thể xác định. Hắn cũng không có chen vào nghe thanh niên mặc áo
đen nói tiếp.

Thanh niên mặc áo đen ổn định tâm tình của mình rồi nói tiếp:

- Sự tình là như vậy, bản thân tôi là người của Tộc Nguyệt, một gã
Chiến Sĩ trong Tộc Nguyệt, cái này đám người Nguyệt Tinh cũng có thể
chứng minh. Ngay tại ba tháng trước, tôi ly khai chỗ ở tiến về trước
huyệt động trên ngọn núi kia, ý đồ tìm kiếm thứ có thể trợ giúp Cự Thú
đồng bọn của tôi. Mà tai nạn của tôi cũng chính là lúc đó phủ xuống.

- Ngày đó, tôi một người lặng lẽ tiến vào núi, phạm vi của nó không
lớn. Lúc ấy tôi phi thường cẩn thận, bởi vì Cự Thú đồng bọn tuy rằng có
thể mang cho chúng tôi trợ giúp, nhưng đồng thời chúng cũng phi thường
nguy hiểm. Nếu như không chiếm được tán thành thì rất có thể sẽ mang đến cho tôi sự uy hiếp về tính mạng. Vì thế, sau khi tôi tiến vào trong
phạm vi của núi thì có chút khẩn trương.

- Tôi cũng không có
bất kỳ kinh nghiệm nào, hơn nữa, trong tộc cũng không có bằng hữu có thể giúp tôi, hết thảy đều chỉ có thể dựa vào lực lượng của mình. Mặc dù
trước khi đi vào núi, tôi đã từng hỏi tộc nhân có được Cự Thú đồng bọn
đã nhận được một ít kinh nghiệm, nhưng chính thức đến phiên chính mình
đi làm thì vẫn vô cùng khẩn trương.


Nói tới chỗ này, ánh mắt của hắn có chút mê ly, phảng phất lại nhớ tới tình cảnh lúc ấy.

Bởi vì có quan hệ Tề Nhạc, Nguyệt Tinh và đám người Tộc Nguyệt cũng
không có ngăn cản hắn nói tiếp, chỉ là sắc mặt lạnh như băng.

Tề Nhạc mỉm cười, trong mắt toát ra một tia quang mang ôn hòa nói:

- Anh bị biến thành như vậy, có lẽ cùng có quan hệ với Cự Thú đồng bọn.

Thanh niên mặc áo đen gật nhẹ đầu, nói:

- Đúng vậy, nếu như tôi biết rõ tiến vào trong núi sẽ làm cho tôi biến
thành như vậy, tôi làm sao còn đâm đầu vào đó? Cho dù không cách nào trở thành một gã Chiến Sĩ cường đại, tôi cũng có thể ở trong tộc tiếp tục
sinh hoạt ah! Nhưng mà hiện tại nói cái gì cũng đã đã chậm. Ngày đó, tôi chú ý cẩn thận tiến vào núi, một bên vừa đi, một bên tìm kiếm tung
tích Cự Thú.

- Nhưng mà làm tôi thất vọng chính là đã tiến
vào sâu trong núi cũng không có thấy bất luận bóng dáng Cự Thú nào, suốt nửa ngày thời gian đi qua, lòng tin của tôi cũng bắt đầu có chút dao
động. Chính ở thời điểm này, tôi đột nhiên phát hiện một cái huyệt
động. Vì vậy, tôi đã đi tới đó.

- Khi đó, bởi vì đã tiến vào
núi mất không ít thời gian, sự khẩn trương trong nội tâm của tôi cũng
bớt đi một chút. Mới vừa đến cửa động, tôi liền nghe thấy được một mùi
tanh nhàn nhạt, trong lòng không khỏi có chút giật mình, thầm nghĩ đó là hương vị của Cự Thú và âm thầm cầu nguyện hy vọng đây là một đầu Cự Thú ôn hòa một chút thì tốt.

Nghe hắn nói đến đây, Văn Đình nhịn không được nói:

- Lúc ấy chẳng lẽ anh không nghĩ tới sẽ gặp nguy hiểm sao? Sự cường đại của Cự Thú không phải nhân loại có khả năng so được, nếu như gặp được
một đầu cự thú hung tàn thì làm sao anh có thể thoát được, tánh mạng chỉ sợ cũng bị mất tại đó rồi.

Thanh niên mặc áo đen cười khổ nói:

- Tôi sao lại không nghĩ tới chứ, nhưng mà muốn có được lực lượng cường đại không trải qua nguy hiểm thì làm sao có được. Mà để có được một Cự
Thú đồng bọn đối với tôi có lực hấp dẫn thật sự quá lớn, hơn nữa các tộc nhân trong tộc gần đây không thích tôi. Nhưng mà, nếu như tôi có thể
trở thành một Cự Thú Chiến Sĩ thì địa vị của tôi sẽ trở nên hoàn toàn
không giống với lúc trước.

- Vì thế, tôi không có quá nhiều
do dự, liền tiến vào cái huyệt động kia. Sau khi tiến vào huyệt động,
mùi tanh trở nên càng ngày càng rõ ràng, tôi vừa đi trong lòng dần dần

xuất hiện cảm giác sợ hãi. Huyệt động rất lớn, vô cùng rộng lớn, chí ít
cao hơn ba người lớn xếp lên nhau. Bên trong mặc dù có mùi tanh, nhưng
phi thường khô mát.

- Càng đi vào bên trong, ánh sáng lại
càng ảm đạm, tôi ước chừng đi khoảng năm mươi bước chân thì đã rất khó
nhìn rõ cảnh vật trong động rồi. Càng vào bên trong, huyệt động trở nên
càng lớn. Ngay tại thời điểm tôi do dự muốn hay không lại tiếp tục đi
tới thì đột nhiên tôi thấy được hai luồng quang mang màu đỏ. Ánh sáng
màu đỏ to bằng đầu người tràn ngập khí tức khủng bố.

- Máu
của tôi tại một khắc này phảng phất giống như đọng lại, không đợi tôi
làm ra bất kỳ phản ứng nào, hai luồng ánh sáng màu đỏ đã đột nhiên chớp
động. Một cỗ ác phong đánh tới trước mặt tôi, lực lượng cường đại tới
nỗi một tia phản kháng tôi cũng không làm được. Tôi chỉ cảm thấy trên cổ tê rần, toàn thân đã hoàn toàn tê liệt, ngay sau đó, tôi liền đã mất đi hết thảy cảm giác.

Thời điểm thanh niên mặc áo đen nói tới
chỗ này, trong mắt đã tràn đầy sợ hãi, hiển nhiên, đã qua mấy tháng,
nhưng tình cảnh kinh khủng kia vẫn khắc thật sâu trong đầu hắn.

- Lúc tôi tỉnh lại chỉ cảm thấy toàn thân đều rất lạnh. Rất lạnh như
băng, thân thể vô cùng yếu ớt mệt mỏi, phảng phất huyết dịch trong cơ
thể đã bị hút đi. Tôi vốn cho là mình đã bị chết. Nhưng mà sau một thời
gian dài nằm trên mặt đất, lại một lần nữa khôi phục lực lượng đứng dậy. Khi đó, trong nội tâm của tôi chỉ có một suy nghĩ, đó chính là chạy
khỏi địa phương khủng bố này.

- Vì vậy, tôi chạy khỏi núi và
về tộc. Quá trình gian khổ khi đó, tôi thủy chung cảm giác được thân thể của mình vô cùng suy yếu, thực tế dưới ánh mặt trời chiếu xuống, loại
cảm giác này trở nên càng thêm rõ ràng. Rốt cục sau khi tôi trốn trở về, chỉ còn nghe tiếng của các tộc nhân cười nhạo liền tiến vào trong giấc

ngủ. Ngủ một cái, lại trọn vẹn ngủ ba ngày ba đêm.

Nghe hắn
nói đến đây. Trong lòng của Tề Nhạc đã có phán đoán đại khái, không cần
hỏi thanh niên mặc áo đen nhất định là bị hung thú nào đó tập kích rồi, về sau may mắn không chết, nhưng thân thể hắn lại bị virus nào đó của
hung thú lây bệnh mới dẫn tới thân thể dị biến, phải nói là gien dị
biến.

Dừng lại một chút, thanh niên mặc áo đen nói:

- Đợi tôi lại lúc tỉnh lại. Thân thể vẫn suy yếu như trước, nhưng mà
tôi đột nhiên cảm giác được, hết thảy sự vật chung quanh đều trở nên rõ
ràng hơn so trước kia rất nhiều, mà ngay cả tốc độ các tộc nhân đi đường tựa hồ cũng chậm hơn. Lúc ấy tôi cũng không có suy nghĩ nhiều cái gì,
ngủ lâu như vậy điều tôi muốn là ăn vài thứ.

- Vì vậy, tôi
tìm chút ít hoa quả ăn, thân thể cũng dần dần khôi phục vài phần lực
lượng, nhưng mà, tôi lại phát hiện, hoa quả bình thường vô cùng ngon
lành trong miệng không có bất kỳ hương vị gì. Mà khi tôi đi ra bên ngoài cũng tựa hồ càng thêm chán ghét ánh sáng mặt trời.

- Đúng
lúc này, một ít tộc nhân đi săn trở về, mang về không ít con mồi. Đi săn cùng hoa quả luôn luôn là nơi cung cấp thực phẩm chủ yếu cho chúng tôi. Tôi nhìn thấy trên người con mồi có vết máu, cũng không biết vì cái gì
khi nhìn thấy máu tươi, huyết dịch toàn thân tôi sôi trào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận