Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Nghe Nguyệt Dạ vừa
nói như vậy, trong lòng Tề Nhạc lập tức dâng lên một luồng nộ khí. Thiếu tộc trưởng Tộc Nguyệt đúng là không biết điều, rõ ràng còn phải hỏi
thăm con hổ trắng ngu ngốc kia mà vẫn cao cao tại thượng nói chuyện với
mình, nhìn bộ dáng của nàng, nếu như mình không phải có được Hiên Viên
Kiếm và thân phận người thừa kế Hoàng Đế thì có lẽ sẽ không khách khí
với mình.

Tiến lên một bước, Tề Nhạc đã đi tới trước mặt bạch hổ, khoảng cách ba mét chỉ còn một xích, hắn nâng tay phải lên hừ lạnh
nói:

- Trước mặt Siêu cấp thần thú, đây là thái độ của ngươi sao?

Chỗ lòng bàn tay phải của Tề Nhạc bỗng nhiên sáng lên một cỗ ngân sắc
quang mang mãnh liệt, khí thế nguyên bản hoàn toàn thu liễm lập tức đại
phóng, một chưởng của hắn vỗ vào trên trán bạch hổ.

Người ta
nói đánh chó phải ngó mặt chủ, mà con hổ lớn trước mắt Tề Nhạc chính là
đánh vào mặt chủ nó đấy. Một chưởng không có bất kỳ độ mạnh yếu, nhưng
mà vừa vỗ xuống, lập tức bạch hổ rít gào một tiếng. Thân thể Cực lớn
liên tiếp hướng lui về phía sau ra hơn mười bước. Thân thể phủ phục trên mặt đất, thân hổ cực lớn có chút run rẩy.

Thông qua một
chưởng này. Tề Nhạc cũng cảm nhận được với năng lực của bạch hổ, nó
không phải là thủ hộ thần thú, chẳng qua là có một ít huyết mạch của thủ hộ thần thú mà thôi, nhưng lại cũng không tinh khiết, tính toán ra, tối đa cũng chỉ là đầu Trung Vị Thần Thú mà thôi.

Mà tu vi cũng
sẽ không vượt qua ba ngàn năm. Khí tức Kỳ Lân từ trên người Tề Nhạc bay
lên, đối diện với những thứ này, căn bản là không cần Hiên Viên Kiếm,
bản thân của Tề Nhạc đối với bọn họ mà nói, cũng đã là tồn tại siêu cấp
cường giả.

Bởi vì bạch hổ lui về phía sau, Nguyệt Dạ ngồi ở
trên lưng hổ lập tức hoa dung thất sắc, trong mắt toát ra hào quang kinh ngạc, người nàng nhẹ nhàng dựng lên, từ bạch trên lưng hổ nhảy xuống,
rơi xuống cách Tề Nhạc đang đứng chừng một mét.

Đứng trên mặt đất, Tề Nhạc phát hiện, nữ tử trước mặt được xưng là đệ nhất mỹ nữ nhân loại này lại cao vượt qua 1m8, chỉ thấp hơn mình một cái đầu. Tuy rằng
mặc váy màu trắng nhưng dáng người ngạo nhân, đầy đặn không thể nào che
lấp, cặp mông nảy nở vểnh lên rất gợi cảm cùng với đùi ngọc thon dài
thẳng tắp, vừa rơi xuống mặt đất, tinh thần lực của Tề Nhạc đã hoàn toàn bắt lấy nàng.

- Ngươi tại sao lại đánh nó?

Nguyệt Dạ trợn mắt nhìn Tề Nhạc, hiển nhiên nàng rất yêu quý con bạch hổ đó.

Tề Nhạc cười nhạt một tiếng, nói:

- Thế giới có quy luật của của thế giới, trong thế giới của Cự Thú cũng là như thế, tôi cũng không có đánh nó mà chỉ nói cho nó biết là phải
biết quy củ là cái gì. Không tin, cô có thể đi hỏi chính nó là biết.

Nguyệt Dạ có chút nghi hoặc nhìn bạch hổ, lúc này thân thể khổng lồ kia của bạch hổ đã hoàn toàn phủ phục trên mặt đất, đồng thời còn run rẩy
mãi, đầu hổ cực lớn cúi thấp không dám ngẩng lên nhìn Tề Nhạc một cái.
Tình hình như vậy, không thể nghi ngờ đã chứng minh thân phận cùng lực
lượng của Tề Nhạc.

Cười nhạt một tiếng, Tề Nhạc nói:

- Hiện tại Nguyệt Dạ tiểu thư còn có cái gì hoài nghi sao?

Nguyệt Dạ nhìn tướng mạo bình thường của Tề Nhạc, đột nhiên nàng cảm
giác nam nhân Tộc Thổ cao hơn mình một cái đầu này vô cùng cường thế.
Với tư cách là công chúa Tộc Nguyệt, người thừa kế của tộc trưởng hạ
nhiệm, nàng lần đầu tiên sinh ra loại cảm giác này, trước mặt Tề Nhạc,
nàng phát hiện sự cao ngạo của mình tựa hồ rất là buồn cười.

Hai tròng mắt thâm thúy kia nhìn mình, lại mang đến cho mình vài phần
khủng hoảng. Đây là lực lượng của người thừa kế Hoàng Đế sao? Đáng tiếc, tướng mạo của hắn thật sự là quá chênh lệch, thậm chí không bằng tộc
nhân của mình. Bằng không mà nói . . . nghĩ tới đây, trên mặt đẹp của
Nguyệt Dạ không khỏi mang theo một phần đỏ ửng, nhìn càng thêm vài phần
vũ mị khiến trong lòng của Tề Nhạc không khỏi mềm nhũn.

-
Anh, anh thật là người thừa kế của Hoàng Đế sao? Vậy, vậy tại sao anh
lại tới nơi này? Hiện tại liên quân của tứ tộc đã tụ tập ở cùng một chỗ, với tư cách người thừa kế của Hoàng Đế , anh có lẽ phải ở nơi đó mới
đúng chứ?

Thanh âm của Nguyệt Dạ nhu hòa hơn trước một ít,
cảm giác như là chim hoàng oanh xuất cốc, tiếng nói êm tai bình thường
nghe hết sức thoải mái.

Tề Nhạc lạnh nhạt nói:

-
Thực xin lỗi, việc tôi tới đây không thể nói cho cô biết được. Tôi cũng
không muốn chỉ điểm các ngươi tới xác nhận thân phận của mình là cái gì. Tới nơi này chỉ là trùng hợp mà thôi. Thê tử của tôi và con gái hy vọng có thể ở chỗ này tắm rửa. Đồng thời tôi gặp phải chuyện tình của Cain,
hy vọng các người có thể giải quyết thích đáng.

Nghe Tề Nhạc
nói thê tử cùng con gái. Ánh mắt Nguyệt Dạ không khỏi chuyển dời đến
trên người Văn Đình cùng Tuyết Nữ, khi nàng chứng kiến Văn Đình không
khỏi xuất hiện cảm giác, kinh ngạc giống như là Văn Đình trước đó. Trong suy nghĩ của nàng, Tề Nhạc nếu là người của Tộc Thổ, như vậy vợ của hắn cũng có thể là người Tộc Thổ mà thôi.

Nhưng mà từ da thịt
trắng nõn hồng nhuận phơn phớt của Văn Đình căn bản là nhìn không ra bất luận dấu vết của Tộc Thổ đồng thời khí chất cùng tướng mạo của nàng
ràng không hề dưới mình.

Nhất là mái tóc dài màu đỏ dưới ánh
mặt trời chiếu xuống tản mát ra quang mang như hồng bảo thạch, trông
thật động lòng người.

Đây là vợ của hắn sao? Lúc này, Nguyệt
Dạ càng thêm đồng ý thân phận của Tề Nhạc, dù sao nàng nghĩ rằng người
như Tề Nhạc bên ngoài cũng không xuất sắc, nếu như không phải có bản
lĩnh cường đại thì làm sao có thể có được thê tử như vậy? Nghĩ tới đây,
nàng có chút tò mò hướng Văn Đình nói:

- Cô hẳn không phải là người Tộc Thổ a, cô là người Tộc Bạch sao?

Ngoại trừ Tộc Nguyệt, trong các tộc nhân loại chỉ có Tộc Bạch mới có thể tạo ra mỹ nữ như vậy.

Văn Đình lắc đầu, khẽ mĩm cười nói:

- Ta cũng giống Tề Nhạc đều là người của Tộc Thổ.

Nàng cùng Tề Nhạc tâm ý tương thông, từ biểu hiện trước mắt của hắn, tự nhiên nhìn ra hắn bất mãn đối với những người Tộc Nguyệt này.

Kinh ngạc trong mắt Nguyệt Dạ càng thêm cường thịnh vài phần, có chút
không dám tin, ánh mắt nhìn thật sâu vào Văn Đình. Ánh mắt lại đảo qua
tướng mạo xuất chúng sắc mặt lạnh như băng của Tuyết Nữ. Trong lòng lập
tức xuất hiện cảm giác quái dị. Nguyên bản sự cao ngạo của nàng trước
dung mạo của Văn Đình cùng Tuyết Nữ lại lập tức giảm bớt rất nhiều. Đồng thời, nàng cũng phi thường tò mò. Tề Nhạc niên kỷ cũng không lớn, tại
sao có hài tử lớn như vậy?

- Tắm rửa là chuyện không thể, hồ
nước Nguyệt Lượng Hồ của chúng ta chỉ có thể cho tộc nhân của Tộc Nguyệt chúng ta dùng mà thôi. Nhưng anh nếu là người thừa kế của Hoàng Đế, ta
sẽ phá lệ để cho thê tử cùng con gái của anh tắm rửa. Bất quá, về phần
sự tình của Cain, các anh không cần nhúng tay vào. Đây là chuyện trong
tộc của ta, dù anh là người thừa kế của Hoàng Đế cũng không có quyền can thiệp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui