Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Ở trong rừng rậm, ba người Tề Nhạc lại xuyên qua một mảnh bình nguyên lướt qua một con sông, rốt cuộc tìm được một sườn núi nhỏ có thể che dấu thì dừng lại. Tề Nhạc trước dùng tinh thần lực dò xét chung quanh hơn một ngàn ki-lô-mét vuông cũng không phát hiện khí tức của Cự Thú cường đại nào, lúc này mới sử dụng Kỳ Lân Tí trực tiếp khai mở một huyệt động rộng lớn dưới sườn núi, sau đó bốn người mới chui vào.

Tề Nhạc không có nhìn tình huống của Nguyệt Dạ, bởi vì hắn không thể chờ đợi thêm được liền đem thân thể khổng lồ của Bạch Hổ từ trong Kỳ Lân Châu triệu hồi ra. Lúc này hai mắt đã khép kín, nếu như không phải còn có âm thanh thở dốc thì có lẽ đã cảm giác không được sinh mệnh khí tức phát ra trên người nó. Tề Nhạc nhíu nhíu mày:

- Sinh cơ của nó càng ngày càng ít. Xem ra, ta chỉ có thể sử dụng năng lượng của Tự Nhiên Chi Nguyên mới có thể giữ lại tính mạng cho nó. Bạch Hổ trung thành này hoàn toàn có tư cách đạt dược năng lượng tự nhiên.

Vừa nói, Tề Nhạc không dám sơ suất đem thân thể Bạch Hổ để nằm ngang, không để ý Vân Lực bản thân tiêu hao. Hắn thở sâu song chưởng đặt cách Bạch Hổ chưa tới một tấc nhẹ nhàng di chuyển. Tề Nhạc tận lực điều động, lục sắc quang mang nhàn nhạt dần dần xuất hiện. Đây không phải là năng lượng tự nhiên Tề Nhạc triệu hoán đến, mà là năng lượng tự nhiên của bản thân hắn.

Lục sắc quang mang nhàn nhạt mang theo sinh mệnh khí tức khổng lồ dũng mãnh vào trong cơ thể của Bạch Hổ. Lúc này thương thế của Bạch Hổ được Kỳ Lân Tẩy Tủy Dịch Cân Công trị liệu tốt rồi, nó hiện tại cần chính là sinh cơ, chỉ có một lần nữa hồi tỉnh sinh cơ của nó mới có thể làm cho nó hồi sinh.

Vì có thể làm cho Bạch Hổ sống sót, Tề Nhạc một bên thúc dục năng lượng tự nhiên trong cơ thể tiến vào trong cơ thể Bạch Hổ, một bên tâm phân nhị dụng tiếp tục đem thủy vân lực của mình xâm nhập cốt cách của nó, thông qua Kỳ Lân Tẩy Tủy Dịch Cân Công đến kích thích cơ năng tạo huyết của bản thân Bạch Hổ khôi phục thân thể của nó.

Nguyệt Dạ cũng không biết mình hôn mê thời gian bao lâu nữa, khi nàng từ trong hôn mê thanh tỉnh, chỉ cảm thấy toàn thân bủn rủn, không có một chút sức lực nào. Ngốc trệ trong chốc lát, nàng mới từ từ thích ứng ánh sáng lờ mờ chung quanh. Đồng tử một lần nữa tập trung, nàng đầu tiên nhìn qua chính là Bạch Hổ toàn thân đã bị lục sắc quang mang bao trùm, kinh hô một tiếng, nàng vừa muốn nhào tới, lại bị Văn Đình kéo lại.

- Nếu như cô muốn Cự Thú đồng bọn sống sót, hiện tại không được làm cái gì, không nên quấy rầy Tề Nhạc, đã hiểu chưa?

Văn Đình ôn nhu an ủi Nguyệt Dạ.

Ánh mắt Nguyệt Dạ ngốc trệ nhìn hướng Văn Đình, nghẹn ngào nói:

- Hắn, hắn có thể chữa được cho Tiểu Bạch sao?

Văn Đình mỉm cười, nói:

- Yên tâm đi, dùng tính cách của Tề Nhạc, nếu như Bạch Hổ hết thuốc chữa, anh ấy chắc chắn sẽ không lãng phí tinh lực của mình. Tôi nghĩ, anh ấy nhất định có biện pháp trợ giúp Bạch Hổ một lần nữa khôi phục sinh cơ.

Nguyệt Dạ gật nhẹ đầu, trong mắt tràn đầy quang mang chờ mong, nhưng mà nước mắt vẫn không ngừng rơi trên gương mặt xinh đẹp của nàng. Tánh mạng của Bạch Hổ có vẻ đã được bảo vệ, nhưng mà mấy vạn tộc nhân thì ... Vừa nghĩ tới tình cảnh khi đó, trong nội tâm nàng tràn đầy bi thương cực độ. Lãnh địa Tộc Nguyệt truyền thừa hơn một ngàn năm không ngờ bị hủy diệt như vậy, Nguyệt Lượng Hồ bị máu tươi nhuộm đỏ, hết thảy đều bị Địa Hỏa diễm tàn khốc biến thành tro tàn.

Thân thể của Nguyệt Dạ bắt đầu run rẩy lên, nàng muốn khóc rống, nhưng lại sợ quấy rầy đến Tề Nhạc, nhào vào trong ngực Văn Đình. Thân thể mềm mại không ngừng co rút, thống khổ mãnh liệt không ngừng kích thích lòng của nàng.

Văn Đình ôm bả vai của Nguyệt Dạ nhẹ nhàng thở dài một tiếng, ôn nhu an ủi:

- Không sao, tất cả đều đã qua rồi, không còn người phóng hỏa nữa. Sự tình đã xảy ra, có thống khổ cũng vô ích, hiện tại cô phải làm là ổn định lại tâm tình của mình xử lý tốt chuyện sau này, cô hiểu chứ?

Nguyệt Dạ buồn bã nhìn Văn Đình hạ giọng nói:

- Xử lý chuyện sau này? Còn có cái gì xử lý hay sao? Hết thảy đều đã xong, ngoại trừ tôi ra, các tộc nhân của tôi chỉ sợ không có một ai sống sót. Lãnh địa của chúng tôi bị hủy, hơn một ngàn năm tích lũy đã hóa thành tro tàn, Nguyệt Lượng Hồ của chúng tôi bị hủy. Những hung thú hung tàn kia lấy đi tánh mạng của mấy vạn người dân chúng tôi rồi.

Văn Đình thở dài một tiếng, nói:

- Mạnh được yếu thua là lẽ tất nhiên của thời đại này. Nguyệt Dạ cô nương, không nên đau khổ nữa, hãy mở lòng ra. Cô dù sao cũng còn có những tộc nhân khác, hết thảy đều sẽ khá hơn, lãnh địa diệt bị hủy còn có thể trùng kiến, tộc nhân chết đi, các ngươi còn có thể nghĩ biện pháp thay họ báo thù.

Nguyệt Dạ nắm thật chặt hai đấm của mình:

- Đúng vậy, tôi muốn báo thù, tôi muốn vì các tộc nhân báo thù. Cho dù là đem linh hồn của tôi kính dâng cho ma quỷ, tôi cũng muốn có lực lượng cường đại để giết những hung thú đó.

Nhìn Nguyệt Dạ tràn ngập oán hận, Văn Đình không khỏi cảm giác có chút không ổn, nhưng đúng lúc này, nàng cũng thật sự không biết nên nói cái gì dỗ dành nàng, ít nhất để cho lòng của nàng vì báo thù mà ký thác hi vọng sống xóa bỏ bi thương.

Tề Nhạc trị liệu Bạch Hổ đã tới khâu cuối cùng, trước kia hắn trợ giúp Y Nhược cùng Mặc Hỏa thì hắn dùng khí tức Tự Nhiên Chi Nguyên từ bản thân tu luyện dẫn động khí tức năng lượng tự nhiên ảnh hưởng tới thân thể họ. Nhưng lần này hắn sợ là hấp dẫn năng lượng tự nhiên sẽ đưa đám hung thú tới nên hắn hoàn toàn bằng vào năng lượng bản thân trợ giúp Bạch Hổ khôi phục sinh cơ, hơn nữa còn muốn tâm phân nhị dụng sử dụng Kỳ Lân Tẩy Tủy Dịch Cân Công, đối với bản thân đối với hắn mà nói đã quá tải. Lúc này trên mặt hắn không ngừng chảy xuống từng giọt mồ hôi lớn, nhìn có vẻ đang cố hết sức.

Tuyết Nữ quan sát tình huống bên ngoài huyệt động, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn Tề Nhạc trong huyệt động trong mắt toát ra một chút lo lắng.

Lục sắc quang mang lập tức đại phóng, ngay sau đó hoàn toàn thu liễm vào trong cơ thể của Bạch Hổ, Tề Nhạc thở dài một hơi, chậm rãi thu hồi Vân Lực cùng năng lượng tự nhiên bản thân phát ra, tuy rằng hắn tiêu hao không ít, nhưng trị liệu đã hoàn tất trong lòng sinh ra cảm giác như trút được gánh nặng.

Thân thể cực lớn của cực lớn bỗng nhúc nhích, con mắt một lần nữa mở ra. Tuy rằng vẫn cảm thấy không có thần thái nhưng con ngươi màu xám đục trước đó khi tánh mạng trôi qua đã không còn.

Nguyệt Dạ hoan hô một tiếng cực kỳ nhanh bổ nhào vào trên người Bạch Hổ chặt chẽ ôm cái đầu to của nói:

- Thật tốt quá, Tiểu Bạch, ngươi rốt cục sống lại. Thật sự là quá tốt.

Bạch Hổ nâng hổ trảo lên vỗ nhẹ lên lưng của Nguyệt Dạ, cái đầu to dụi dụi vào vai nàng, trong đôi mắt của nó lộ vẻ ấm áp. Thỉnh thoảng nhìn Tề Nhạc ở bên cạnh với vẻ tràn đầy cảm kích. Tề Nhạc mang cho nó một sinh mạng mới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui