Tề Nhạc mệt mỏi đứng lên nói:
- Thương thế của nó, ta đã chữa hết, sinh mệnh lực ta cũng trợ giúp hắn hoàn toàn khôi phục, thậm chí so trước kia còn mạnh hơn một ít, nhưng mà tu vi của nó bởi vì khai phá quá độ mà bị tụt đi. Tuy rằng tánh mạng không ngại, nhưng muốn khôi phục đến trình độ trước kia thì phải dựa vào chính nó.
Nguyệt Dạ mới ý thức tới là Tề Nhạc cứu được Bạch Hổ, quay đầu nhìn hắn cảm kích gật nhẹ đầu nói:
- Chỉ cần có thể cứu Tiểu Bạch, tôi cũng đã rất thỏa mãn. Tiểu Bạch, dù cho ngươi chỉ là một đầu Bạch Hổ bình thường cũng vĩnh viễn đều là đồng bọn tốt nhất của ta.
Bạch Hổ hướng Tề Nhạc gật nhẹ đầu, phát ra một tiếng gầm nhẹ, tuy rằng nó đã mất đi toàn bộ năng lượng, nhưng mà lúc này trong lòng tràn đầy vui sướng. Đã không có năng lượng thì có thể tu luyện lại, nhưng Tề Nhạc cũng không chỉ vẻn vẹn chữa hết thương thế của nó mà trong quá trình trị liệu, năng lượng tự nhiên tinh khiết khổng lồ kia của bản thân Tề Nhạc đã triệt để cải tạo thân thể của nó.
Hiện tại mặc dù không có năng lượng, nhưng mà thân thể của nó đã phát sinh dị biến, từ nguyên bản Trung Vị Thần Thú biến thành thượng vị thần thú, tuy rằng cần phải trọng tu, nhưng tiềm lực phát triển sau này lớn hơn nhiều so với trước kia.
Tề Nhạc biết rõ Bạch Hổ đang cảm tạ chính mình, hắn mỉm cười, nói:
- Đây là ban thưởng ngươi xứng đáng có được. Vì đồng bọn của mình không tiếc hi sinh tánh mạng, đây là điều khiến cho ta bội phục. Ngươi trước hết khôi phục nguyên khí, sau đó cố gắng tu luyện, ta tin tưởng, ngươi nhất định có thể trở thành một thần thú cường đại.
Nói xong, Tề Nhạc đi đến bên người Văn Đình ngồi xuống, Văn Đình ôn nhu dùng tay áo lau hắn mồ hôi trên trán, Tề Nhạc sờ bàn tay nhỏ bé của Văn Đình mỉm cười nói:
- Anh giờ phải tu luyện để khôi phục Vân Lực, chờ Vân Lực khôi phục chúng ta sẽ lên đường rời đi.
- Chủ nhân!
Nguyệt Dạ đột nhiên từ bên người Bạch Hổ đứng lên bước nhanh đi đến trước mặt Tề Nhạc quỳ xuống.
Tề Nhạc nhíu mày, nói:
- Tôi nói rồi, tôi cứu Bạch Hổ cũng không phải bởi vì cô, cô không cần gọi tôi là chủ nhân.
- Không! Người Tộc Nguyệt chúng tôi đã nói thì tuyệt đối sẽ không hối hận, ngài cứu sống Tiểu Bạch, sau này là chủ nhân của tôi. Bất luận ngài để cho tôi làm cái gì, tôi đều nhất định sẽ tuân theo.
Quang mang trong mắt Nguyệt Dạ phi thường kiên định, vừa nói, nàng đã quỳ xuống bái Tề Nhạc.
Nhìn Nguyệt Dạ trước mắt, ác cảm trong lòng của Tề Nhạc giảm bớt vài phần. Dù sao đối với thiếu nữ Tộc Nguyệt đã mất đi gia viên cùng tộc nhân, hắn cũng sinh ra vài phần cảm giác thương cảm, than nhẹ một tiếng Tề Nhạc nói:
- Cô không cần như vậy. Hiện tại cô cùng Bạch Hổ có thể rời đi được rồi, tôi không cần cô làm nô lệ, cũng cho tới bây giờ không muốn nô dịch người nào, đi tìm các tộc nhân của cô đi. Đem tin tức gia viên bị hủy diệt nói cho bọn hắn biết, hiện tại, tôi cũng không giúp được cô cái gì đâu.
Nguyệt Dạ quật cường lắc đầu, nói:
- Không, ngài là chủ nhân của tôi, điểm này là tuyệt đối sẽ không thay đổi. Chủ nhân, nếu như ngài không cần tôi, tôi thà rằng chết ở trước mặt ngài, đem mạng này trả lại cho ngài.
- Ồ?
Tề Nhạc không nghĩ tới Nguyệt Dạ cư nhiên cương liệt như thế, hắn giận dữ nói:
- Mạng của cô không đáng tiền như vậy sao? Tự dưng chết đi có cái gì ý nghĩa gì, cô không phải là muốn thay tộc nhân của cô báo thù sao? Chẳng lẽ cứ như thế là báo thù được sao?
Nguyệt Dạ sững sờ, nói:
- Nhưng mà nếu như chủ nhân ngài không chịu để cho tôi thực hiện lời hứa thì cho dù tiếp tục còn sống tôi cũng không còn mặt mũi gặp ai. Tôi hiện tại không thể đi gặp tộc nhân của tôi, mẫu thân tôi lúc rời đi đã giao gia viên tộc nhân cho tôi, nhưng hiện tại lãnh địa cũng đã bị hủy toàn bộ, tôi còn có mặt mũi nào đi gặp người? Hiện tại tôi đã là người không nhà để về, tôi chỉ có thể đi theo ngài, xin ngài nhận lấy tôi.
Tề Nhạc hừ lạnh một tiếng, nói:
- Hiện tại ngươi không có ngạo khí như trước kia nữa sao? Nếu như tôi nói, hiện tại tôi muốn thân thể của cô, cô dám cho sao?
Nguyệt Dạ chấn động toàn thân, hàm răng trắng tinh cắn môi dưới của mình, nàng nhìn ánh mắt sáng quắc của Tề Nhạc, trong mắt toát ra quang mang chần chờ vô ý thức hướng lui về phía sau hai bước.
Tề Nhạc cười nhạt một tiếng, nói:
- Cô đi đi.
Nguyệt Dạ đột nhiên dùng sức lắc đầu, nói:
- Không, tôi không đi. Được, ngài muốn... tôi sẽ cho ngài.
Vừa nói, nàng lại đưa tay bắt đầu cởi bỏ y phục trên người mình.
Tề Nhạc lại càng hoảng sợ, hắn cho rằng, dùng sự cao ngạo của Nguyệt Dạ, khi mình đưa ra điều kiện xấu xa như thế, nàng tất nhiên sẽ phẩy tay áo bỏ đi, lại không nghĩ rằng nàng lại có quyết tâm như vậy. Dưới sự kích thích của chính mình thật sự muốn hiến thân, Tề Nhạc chặn lại nói:
- Không cần. Tôi hiện tại không muốn nữa.
Vừa nói, hắn còn vụng trộm nhìn Văn Đình bên cạnh thì phát hiện Văn Đình cũng đang nhìn hắn giống như cười mà không phải cười.
Lại một lần nữa quỳ xuống, Nguyệt Dạ nói:
- Xin chủ nhân nhận lấy tôi, bất luận gặp được bao nhiêu khó khăn, có nguy hiểm gì, tôi đều nguyện ý theo sau ngài, hầu hạ ngài, làm đầy tớ của ngài.
Trong lòng của Tề Nhạc thầm nghĩ, mình không phải là tự dưng lại đi rước phiền phức vào người sao? Một mỹ nữ nói muốn làm nô lệ cho mình tuy rằng kích thích, nhưng mà, hiện tại Vương của Hung Thú cách nơi này không xa, mang theo nàng, tất nhiên sẽ có liên lụy. Huống chi, mình là muốn đi tìm tìm Côn Lôn Kính còn không biết gặp được nguy hiểm gì, nếu như mang theo một nữ hài tử tất phải phụ trách an toàn của nàng, khiến cho chính mình phân tâm.
Vừa muốn cự tuyệt thì Văn Đình lại nói:
- Tề Nhạc, trước hết lưu nàng lại rồi hãy tính. Nơi đây là dã ngoại hoang vu, Bạch Hổ lại đã mất đi năng lực, anh có thế để cho họ đi nơi nào?
Tề Nhạc nhìn Văn Đình rồi đành bất đắc dĩ gật nhẹ đầu nói:
- Vậy được rồi, cô trước hết tạm thời lưu lại. Bất quá, thân phận của cô cũng không phải nô lệ của tôi, tôi cho tới bây giờ đều không đáp ứng.
Nguyệt Dạ cũng không có lại bức bách Tề Nhạc phải thu mình làm nô lệ vội vàng cung kính nói:
- Cảm ơn chủ nhân, chủ nhân, tôi có thể học tập bản lĩnh của ngài không? Tôi muốn dùng lực lượng của mình đi báo thù.
Nghe nàng vừa nói như vậy, trong lòng của Tề Nhạc lập tức bừng tỉnh đại ngộ, Nguyệt Dạ cũng không phải là không có tâm kế ah! Nàng nói muốn làm nô lệ của mình, cố nhiên là bởi vì chính mình cứu được mạng của nàng cùng Bạch Hổ. Đồng thời lúc đó chẳng phải coi trọng năng lực của mình sao?
- Nguyệt Dạ, cô quá ngây thơ rồi, đừng nói năng lực của tôi không thích hợp cho cô học tập, cho dù cô có thể học được toàn bộ bản lĩnh của tôi thì sao? Tôi có thể thẳng thắn nói cho cô biết, hủy diệt gia viên Tộc Nguyệt các cô là Vương của Hung Thú mạnh nhất trong hung thú.