- Đừng nói là tôi, coi như là Vương của Thần Thú cũng không phải là đối thủ của hắn, trên thế giới này, hắn có thể nói là người mạnh nhất. Cho dù cô học xong toàn bộ năng lực của tôi, cũng tuyệt đối không thể nào là đối thủ của hắn. Đừng nên mơ tưởng hão huyền nữa, hảo hảo sống sót mới được mới là chuyện quan trọng nhất với cô bây giờ. Được rồi, không nên quấy rầy tôi nữa, tôi phải bắt đầu tu luyện đây.
Nói xong, hắn không hề để ý tới Nguyệt Dạ, nhắm chặt hai mắt lại bắt đầu khôi phục Vân Lực bản thân.
Nguyệt Dạ ngơ ngác nhìn Tề Nhạc trước mắt, hào quang trong mắt lập tức trở nên có chút mê ly, cừu nhân của mình dĩ nhiên là cường giả cường đại nhất thế giới này, thù này báo thế nào đây? Ngay cả người trước mắt được mình cho là mạnh nhất cũng nói xa không phải là đối thủ, vậy còn hy vọng báo thù sao?
Tề Nhạc dùng thời gian một ngày lần nữa khôi phục thân thể mình đến tình trạng tốt nhất, trước khi rời khỏi huyệt động, hắn một mình ra ngoài dò xét hoàn cảnh chung quanh một chút, sau khi xác nhận không có khí tức Vương của Hung Thú, lúc này mới gọi tam nữ ra.
Hắn hiện giờ cũng chưa biết phải làm sao để giải quyết vấn đề của Nguyệt Dạ nữa.
Văn Đình nói không sai, lúc này Viễn Cổ Cự Thú nguy hiểm như thế, để nàng lưu lại một mình chẳng khác nào để nàng tự sinh tự diệt. Đã cứu được nàng, sao có thể nhìn nàng chết chứ? Cho nên, hắn hiện giờ cũng chỉ có thể trước tiên mang đệ nhất mỹ nữ nhân loại này bên người thôi.
Về phần Bạch Hổ, Tề Nhạc trực tiếp thu nó vào trong Kỳ Lân Châu của mình, để nó tự tu luyện. Có thể mượn một ít khí tức Kỳ Lân của Kỳ Lân Châu, đối với việc tu luyện của Bạch Hổ rất có lợi, vậy nên nó mới vui vẻ như thế.
Bốn người lần nữa ra ngoài, Tề Nhạc lấy ra địa đồ phân biệt phương hướng lần nữa rồi bay về phía Côn Lôn Sơn. Trong lòng của hắn đã có ý định, cho dù thuận lợi đạt được Côn Luân Kính, mình cũng phải giúp các thần thú đi làm chuyện kia, đến lúc đó lại đưa Nguyệt Dạ đến Tộc Nguyệt là được. Về phần lúc tìm kiếm Côn Luân Kính gặp phải toái gì, hiện giờ có nghĩ nhiều cũng không ích gì.
Đồng thời khi bốn người Tề Nhạc đi ra ngoài, bên kia, đám hung thú đã hoàn toàn hủy diệt lãnh địa Tộc Nguyệt cũng xảy ra biến hóa.
- Hỗn Độn, giao cho ngươi một nhiệm vụ, ngươi dẫn đầu mười tên hung thú sáu ngàn tuổi đến Tộc Cửu Lê phụ trợ bọn hắn, chỉ cần không phải gặp được đại lượng thần thú thì ngươi cứ tận lực giết những người kia cho ta.
Ngưu Ma Vương lạnh lùng hạ mệnh lệnh cho Hỗn Độn Vương.
- Vâng, Vương vĩ đại. Vương, những người kia thực sự đáng cho chúng ta chú ý như vậy sao? Ngài cũng thấy đấy, trước mấy vạn người trước kia cũng chỉ bị chúng ta hủy diệt trong phút chốc. Cho dù năng lực sinh sản của bọn chúng có cường thịnh trở lại thì chỉ cần chúng ta muốn hủy diệt cũng hoàn toàn có thể đơn giản làm được, thuộc hạ cảm thấy cần phải đối phó với những người kia trước mới được.
Vương của Hung Thú Ngưu Ma Vương lạnh lùng nhìn Hỗn Độn Vương:
- Ta làm việc gì cần ngươi tới đánh giá sao? Nhân loại tuy rằng nhỏ yếu, nhưng cũng không thể xem thường. Năm đó tên Hoàng Đế có được Hiên Viên kiếm kia ngay cả ta cũng phải kiêng kị vài phần. Vĩnh viễn không nên xem thường nhân loại, bọn hắn chẳng những sinh sôi nảy nở cực nhanh, hơn nữa phát triển cũng rất nhanh.
- Tuy rằng hiện giờ còn xa không phải là đối thủ của chúng ta, nhưng cũng không có nghĩa là vĩnh viễn bọn hắn không thể cường đại. Từ sự coi trọng của thần thú đối với nhân loại cũng đủ để nhìn ra điểm này rồi. Các ngươi về sau phải học thông minh một chút cho ta, dù chỉ có một chút khả năng, chúng ta cũng không thể để bất luận chủng tộc nào uy hiếp được địa vị thống trị của chúng ta được.
Hỗn Độn Vương thấy Ngưu Ma Vương có dấu hiệu tức giận liền vội vàng sợ hãi nói:
- Vâng, Vương vĩ đại, cơ trí của ngài thuộc hạ xa xa không cách nào bằng được, nhờ ngài nhìn xa trông rộng mới có thể dẫn đầu chúng ta vĩnh viễn là chúa tể của thế giới này, thuộc hạ lập tức đi ngay.
Nói xong, nó lập tức phi thân mà xuống, tùy tiện chọn lựa mười tên hung thú rời đi.
Thấy Hỗn Độn Vương đi rồi, Ngưu Ma Vương nói với Đại Bằng Minh Vương và Thâm Hải Minh Long Vương:
- Hai người các ngươi chú ý nó nhiều hơn đi. Đừng thấy nó bình thường tôn kính ta, nhưng Hỗn Độn nhất tộc và hung thú chúng ta không giống nhau, bọn hắn trời sinh chính là vì thôn phệ mà tồn tại, nếu có một ngày nó đầy đủ cường đại rồi, khó bảo toàn sẽ không thôn phệ toàn bộ chúng ta, cho nên, đối với Hỗn Độn Vương, các ngươi nhất định phải cẩn thận một chút mới được.
- Vâng, Vương vĩ đại.
- Tốt rồi, hiện giờ các ngươi mang theo tộc nhân khác rời khỏi nơi này, trở lại lãnh địa của chúng ta đi, tùy thời giám thị động tĩnh phía thần thú, ta có chuyện phải đi làm. Trước khi ta trở lại, cho dù thần thú một phương tiến công quy mô, các ngươi cũng không thể hành động thiếu suy nghĩ. Đồng thời, các ngươi phải nghe ngóng tên nhân loại nắm giữ Hiên Viên kiếm kia cho ta.
- Tùy thời chú ý hướng đi của hắn. Theo người của chúng ta hồi báo, ta thấy, Hiên Viên kiếm rất có thể rơi vào trong tay con Hắc Kỳ Lân lần trước, nếu quả thật như vậy, đó là uy hiếp cực lớn với chúng ta. Thần thú đã bị chúng ta áp chế mấy ngàn năm, tuyệt không thể để bọn nó có cơ hội lật bàn nào được.
Đã có kinh nghiệm Hỗn Độn Vương thất bại lần trước, Đại Bằng Minh Vương và Thâm Hải Minh Long Vương cũng không dám hỏi nhiều, sau khi cung kính đáp lại liền dẫn theo đám hung thú còn lại rời đi. Nhìn bóng lưng bọn hắn rời đi, thân hình Ngưu Ma Vương nhoáng một cái, biến thân thể mình chỉ lớn chừng như nhân loại, lúc này mới phá không bay lên, bay về phía phương tây.
. . .
Tề Nhạc cúi đầu nhìn chú giải và vị trí của bản đồ, thì thào tự nhủ:
- Xích thủy chi hậu, hắc thủy chi tiền, hữu đại sơn, danh viết côn luân chi khâu. Quảng vạn lý, cao nhất thiên lý, thần vật chi sở sinh, thánh nhân tiên nhân chi sở tập dã. Trong truyền thuyền này, Côn Lôn Sơn tựa hồ là chỗ thần nhân tụ tập, có lẽ chính là chỗ này a.
Trải qua phi hành năm ngày, trước mặt một con sông lớn màu vàng nâu ra hiện ra trước mặt bọn hắn, Tề Nhạc biết rõ, nếu như địa đồ là đúng thì... nơi này chính là chỗ được gọi là trì thủy rồi. Bất quá, hình dung trên bản đồ tựa hồ có chút khoa trương, rộng vạn dặm còn có thế, nhưng mà cao một nghìn dặm thì không thể nào được.
Đáng tiếc, hiện giờ đã không còn thánh nhân, tiên nhân gì nữa rồi, đến gần Côn Lôn Sơn, khát vọng đạt được Côn Luân Kính trong lòng Tề Nhạc trở nên ngày càng bức thiết. Ánh mắt quét về phía Xích Thủy, Tuyết Sơn kéo dài vạn dặm bắt ngày sau Xích Thủy, nhìn qua nguy nga hùng vĩ, phía dưới Tuyết Sơn thì không khác gì núi bình thường cả, nhưng sau khi vượt qua giữa sườn núi lại hoàn toàn bị tuyết trắng xóa bao phủ lấy, Tề Nhạc lúc đi Vân Nam cũng đã gặp tuyết sơn, nhưng tuyết sơn ở Đại Lý nếu so với Côn Lôn Sơn nguy nga trước mặt này thì lại như gặp phải dân chơi thứ thiệt rồi.