Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Mà vì đang nức nở nên thân thể Tuyết Nữ vẫn còn run rẩy khiến bờ mông đầy đặn của nàng không ngừng ma sát dưới người hắn, cái này khiến Tề Nhạc cảm thấy thống khổ và khoái hoạt không thôi.

Thật lâu sau, một tiếng ho nhẹ khiến hai người bừng tỉnh lại trong cơn xấu hổ. Tuyết Nữ có chút kinh hoảng ngồi ngay ngắn lại, bờ mông đầy đặn lạnh buốt của nàng không khỏi trùng trùng điệp điệp đụng vào chỗ đã trở nên cứng rắn cao ngất và nóng rực của Tề Nhạc thoáng một phát khiến hắn vô ý thức phát ra một tiếng than nhẹ.

Lúc này, khuôn mặt trắng nõn của Tuyết Nữ đã trở nên đỏ bừng, nàng như thế nào không cảm thụ được phản ứng của Tề Nhạc. Tuy bi thương trong lòng đã dứt di từ lâu nhưng nàng cũng không nguyện ý chấm dứt cái tư thế xấu hổ này. Thế nhưng lúc này có không muốn cũng không được vì tiếng ho nhẹ kia chính là do Văn Đình phát ra.

Tuyết Nữ có chút kinh hoảng rời khỏi người Tề Nhạc, thẹn thùng liếc hắn một cái rồi nói:

- Mẹ, người đã tỉnh rồi.

Văn Đình đứng lên, lấy cái áo của Tề Nhạc mặc. Bởi vì dáng người Tề Nhạc rất cao lớn nên nàng mặc áo sơ mi của hắn mà giống như mặc một cái váy ngắn, lộ ra đôi chân thon dài cùng cặp đùi trắng muốt. Nàng lườm Tề Nhạc, tiến lên cầm chặt tay Tuyết Nữ, ôn nhu nói:

- Sao vậy con gái ngoan? Có phải cha chọc con đúng không? Nhìn xem con khóc đỏ hết mắt rồi này.

Tuyết Nữ vội vàng lắc đầu nói:


- Không, không phải, cha không khi dễ con. Chỉ là con tự nhớ tới một vài chuyện không vui trước kia.

Tề Nhạc xấu hổ đứng lên, lúc này trên người hắn vẫn còn lưu lại dư hương thân thể mềm mại của Tuyết Nữ. Mùi thơm Đế Tâm Tuyết Liên cực kỳ đặc thù, vẻ thanh đạm ngọt ngào động lọng người kia vẫn mang theo vài phần lạnh như băng. Lúc này hạ thân hắn vẫn tràn đầy xúc cảm, cái này khiến hắn không thể không lặng lẽ đưa tay vào túi quần kiềm chế tên tiểu gia hỏa đang ngóc đầu kia.

- Đình Đình, thân thể của em như thế nào rồi?

Tề Nhạc đi lên hỏi.

Văn Đình nhìn hắn một cái, nói:

- Tốt hơn nhiều rồi, chỉ là năng lượng vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, chúng ta cần tu luyện một chỗ trong chốc lát. Tuyết Nữ, con gọi Nguyệt Dạ tỉnh dậy rồi sau đó bốn người chúng ta tu luyện cùng một chỗ. Đợi sau khi khôi phục thực lực lại rồi thì đi kìm nơi hạ lạc của Côn Lôn kính.

Từ lúc thanh tỉnh lại đến bây giờ Tề Nhạc mới có tâm tư quan sát hoàn cảnh chung quanh.

Hắn phát hiện chỗ bốn người vẫn là một thế giới phỉ thủy như cũ, chỉ có điều bích lục sắc quang mang nhàn nhạt đã trở nên hư ảo hơn rất nhiều. Nơi này giống như là một gian phòng, cách đó không xa là một hành lang rộng lớn không biết thông đến nơi nào, trong hành lang có sương mù màu xanh biếc dao động rất nhỏ.

Tuyết Nữ đi hồi tỉnh Nguyệt Dạ, Tề Nhạc nhân cơ hội này đi tới bên người Văn Đình, thấp giọng giải thích:

- Đình Đình, em đừng hiểu lầm. Mới vừa rồi là...

Văn Đình giơ tay lên, ngăn không cho Tề Nhạc nói tiếp rồi hạ giọng nói:

- Kỳ thật, lúc đi được một lát thì em đã tỉnh lại và cũng đã nghe được toàn bộ lời của hai người. Xem ra đứa con gái này không chỉ có tình cha con với anh a.

- Đình Đình, anh...


- Được rồi, không cần giải thích nữa, hết thảy tùy duyên. Trải qua nhiều chuyện như vậy, em cũng nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện. Em đã chọn anh làm người yêu thì cũng không có gì phàn nàn, chỉ cần có thể ở cùng anh một chỗ thật vui vẻ thì em đã mãn nguyện rồi. Anh cũng đừng suy nghĩ quá nhiều, hết thảy đều nhìn duyên phận a. Thân thế Tuyết Nữ thật sự rất đáng thương, lúc này, dù là nguyên nhân gì thì chúng ta cũng không thể kích thích cô ấy. Đúng không?

- Đình Đình, em thật sự quá tốt.

Nhìn Đình Đình, nỗi lo lắng trong lòng Tề Nhạc đã biến mất, Văn Đình cũng nhìn hắn mỉm cười. Sau khi dung hợp Nhật Nguyệt Tinh Thần Xích Kim Khải chống chọi với cường địch thì tỉnh càm giữa hai người bọn họ cũng càng thêm sâu sắc, cũng có thể biểu đạt rõ ràng tình cảm say đắm của mình dành cho người kia rồi..

- A, chủ nhân, ngài đã tỉnh.

Nguyệt Dạ tỉnh táo lại, liếc mắt nhìn thấy Tề Nhạc, giống như là quên hết mọi thứ. Nàng rất rõ ràng địch nhân Tề Nhạc đối mặt là ai, bởi vì nàng đã từng tận mắt nhìn thấy Ngưu Ma Vương xuất hiện, chính là hung thần đã dẫn theo hung thú hủy diệt lãnh địa Nguyệt tộc của nàng.

Nàng không cách nào tưởng tượng được sự cường đại của hung thú kia, lúc nàng nhìn thấy Tề Nhạc và Vương của Hung Thú đánh nhau ngươi chết ta sống, sau đó còn còn sống trở về khiến tâm tình của nàng rất là kích động. Đối với Tề Nhạc, chưa nói cảm tình, chỉ riêng ơn cứu mạng và sự sùng bái cường giả đã khiến Nguyệt Dạ quyết định đi theo hắn.

Và sự thật đã chứng minh, nàng đi theo Tề Nhạc quả thật cũng nhận được không ít chỗ tốt. Mà khi nàng tận mắt nhìn thấy Tề Nhạc chống lại địch nhân cường đại, hơn nữa còn cứu nàng khỏi tay Ngưu Ma Vương thì lúc đó nàng đã đoán chừng trong nội tâm mình ngoại trừ một tia tình cảm phức tạp ra thì còn thêm một nhận định, mình đi theo Tề Nhạc là tuyệt đối chính xác.

Mắt thấy Nguyệt Dạ nhào lên, Tề Nhạc lại càng hoảng sợ, vội vàng lui ra sau một bước, hai tay đưa ra ngăn cản thân thể nàng nhào lên, mỉm cười nói:

- Cám ơn đã quan tâm, tôi không sao cả. Nguyệt Dạ, cô cũng không nên gọi tôi là chủ nhân nữa, bằng không tôi sẽ rất tức giận đó. Nếu như cô còn muốn theo tôi nữa thì phải gọi tên của tôi, tôi sẽ đối đãi cô như bằng hữu.


Sau khi Nguyệt Dạ nhìn thấy Tề Nhạc thối lui về sau như vậy, trong mắt toát ra một tia thất lạc nhàn nhạt, tuy nàng là nhân loại của thời đại Viễn cổ cự thú nhưng nàng thông minh như vậy thì như thế nào không nhìn ra cảm giác của Tề Nhạc đối với mình căn bản không thể so với Văn Đình và Tuyết Nữ. Nàng biết rõ trong nội tâm Tề Nhạc mình chỉ là một người ngoài mà thôi.

Nàng khẽ gật đầu, nói:

- Vậy được rồi, Tề Nhạc, về sau trở đi tôi sẽ gọi tên của anh. Bất quá anh đừng đuổi tôi đi, tôi muốn một mực theo anh, có được không?

Tề Nhạc nghĩ nghĩ, nói:

- Cô luôn theo sau tôi cũng không nên lắm. Như vậy đi, chờ sau khi chúng ta rời khỏi đây thì cô nên trở về tìm tộc nhân của cô. Nếu như tôi đoán không sai thì trong thời gian nhất định, hung thú sẽ thu liễm lại. Cô nên tìm tộc nhân của cô, sau đó dạy cho bọn họ phương pháp tu luyện năng lượng thiên nhiên.

- Chỉ có như vậy thì mới có thể khôi phục lại Tộc Nguyệt, và cũng chỉ có như vậy mới có thể phục hưng lại Tộc Nguyệt của cô. Cô yên tâm đi, cuối cùng tôi cũng sẽ trở lại tìm nơi của các cô. Dù sao thì trong nội tâm của cô, tôi là Hoàng Đế dẫn đầu nhân loại, đúng không?

Nguyệt Dạ nhìn Tề Nhạc với ánh mắt phức tạp, nàng cảm thấy trong nội tâm mình đang rất loạn. Tề Nhạc nói rất đúng, nhưng lúc này nàng lại càng muốn đi theo bên người Tề Nhạc. Bất luận là đạt được chỗ tốt gì hay những thứ khác. Cô cúi đầu, không nói gì, không đáp ứng cũng không từ chối.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận