Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Một vòng hào quang màu tím thẫm tản ra từ trong thân thể của Thâm Hải Minh Long, xua tan đi hết hàn khí từ Hàn Băng Đông Tuyền bên người Tề Nhạc:

- Đúng, chúng ta thật sự không có chết. Tề Nhạc, có phải các người cũng đã thành công rồi hay không?

Ngẩng đầu, Tề Nhạc nhìn Thâm Hải Minh Long, nói:

- Đúng, chúng ta đã thành công rồi, minh xà đại ca, cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì? Lúc ấy, ta tận mắt trông thấy các ngươi… ngươi thật sự là ngu ngốc mà! Tại sao lại làm như vậy chứ?

Thâm Hải Minh Xà cười khổ một tiếng, nói:

- Ngươi cho rằng ta muốn thế hay sao! Ta không phải vì ngươi, ta là vì Bạch Nương Tử nhà ta. Nhưng ai mà biết, nàng lại cũng ngốc nghếch y như ta vậy, cũng vọt tới. Chúng ta từng chịu sự sai khiến của ngươi, cũng là điều Tuyết Dật ca ca nên làm mà. Có lẽ là vì hành động cứu chủ của ta cảm động thượng thiên, nhờ hủy diệt như vậy lại mang tới cho chúng ta cơ duyên trước nay chưa từng có.

Hóa ra, sau khi Thâm Hải Minh Xà cùng Bạch Nương Tử chịu sự hủy diệt có ma lực ngập trời kia, cũng bởi vì Ngưu Ma Vương ngay lúc đó tức giận sôi sục, không thèm để ý tới nội đan của bọn họ đã trực tiếp đánh tan cả nội đan cùng thân thể của họ thành những mảnh vụn, nội đan bị nghiền nát, Thâm Hải Minh Xà cùng Bạch Nương Tử hoàn toàn tiêu tán.

Đúng lúc linh hồn của bọn họ cũng sắp tiêu tan, cũng chính thức tử vong thật sự, một cỗ hấp lực vô cùng cường đại đã hút lấy bọn chúng. Mà cỗ hấp lực này đúng là do khối Hàn Ngọc vạn năm bên dưới Hàn Băng Đông Tuyền sinh ra.


Vốn dĩ linh hồn lẽ ra phải tiêu tán lại nhờ tác dụng của cỗ hấp lực từ Hàn Ngọc mới có thể dung hợp lại một lần nữa. Lúc này, linh hồn của bọn hắn được bảo vệ, có thể tiếp tục tồn tại, Thâm Hải Minh Xà cùng Bạch Nương Tử vốn dĩ đều là thuộc tính thủy, mà nước ở cái thế giới này, Hàn Băng Đông Tuyền không nghi ngờ gì chính là một trong những môi trường có năng lượng nhiều nhất, đầy đủ nhất.

Trong hàn khí lạnh như băng, linh hồn của bọn hắn lại nhận được sự gột rửa trước nay chưa từng có. Mà nội đan tan trong năng lượng của dòng nước, cũng được linh hồn của bọn hắn triệu hoán, một lần nữa trở lại bên người. Nhờ vào Hàn Ngọc vạn năm, có được nội đan, linh hồn lại không bị tiêu tán, thời khắc đó, cơ duyên dành cho Thâm Hải Minh Xà cùng Bạch Nương Tử cũng đã đến, nương theo kinh nghiệm tu luyện nhiều năm, nhờ sự trợ giúp của năng lượng của Hàn Băng Đông Tuyền cùng hàn ngọc vạn năm, bọn hắn có thể thêm một lần gom lại huyết nhục vốn đã bị chấn nát hoàn trong Hàn Băng Đông Tuyền. Trải qua tu luyện bốn mươi chín ngày, nội đan cùng bản thể hoàn toàn dung hợp.

Nói theo một ý nghĩa nào đó, bọn hắn giờ đã không giống với trước kia, bởi vì sau khi trải qua lễ rửa tội của Hàn Ngọc, bọn hắn tuy rằng có thay đổi hơn về thân thể, nhưng nội tạng hoàn toàn biến mất, mặc dù có thân thể, nhưng nói theo một ý nghĩa nào đó, hiện tại bọn hắn đã là năng lượng thể, hoàn toàn dựa vào nội đan của bản thân mà chống đỡ thân thể.

Bên trong Hàn Băng Đông Tuyền ẩn chứa vô số năng lượng, nháy mắt đã hoàn toàn tu bổ thân thể cho bọn hắn, năng lượng điên cuồng dũng mãnh xông vào, Thâm Hải Minh Xà cùng Bạch Nương Tử thân thể dần dần tiến hóa, cuối cùng trong nháy mắt xuất hiện tại trước mặt bọn Tề Nhạc, thoát thai thành rồng, biến thành Bạch Long cùng Thâm Hải Minh Long.

Lúc này, thần trí của bọn họ tuy rằng còn chưa ổn định, còn cần thông qua tu luyện không ngừng để tăng cường sự ổn định trong cơ thể. Nhưng là, bọn họ dù sao cũng ở trong tình hình đặc biệt, liền biến điều không thể thành có thể, thật sự sống lại.

Nghe lời kể lại của Thâm Hải Minh Long, Tề Nhạc lần đầu tiên cảm nhận được thượng thiên cũng đáng yêu như vậy. Nhưng mà, rất nhanh sau đó hắn lại nghĩ tới một vấn đề:

- Minh xà đại ca, các ngươi đã không chết, vậy tại sao lại không cảm nhận được tinh thần lạc ấn của các người chứ?

Sống lại lần này, Thâm Hải Minh Long trở nên trầm ổn hơn rất nhiều, mỉm cười nói:

- Đó là bởi vì, chúng ta thật ra coi như đã chết rồi, khế ước sai khiến cùng với anh cũng coi như vì tử vong mà được giải trừ. Đã không còn sự tồn tại của khế ước sai khiến, bản thân anh sẽ không thể cảm giác được tinh thần lạc ấn của chúng tôi nữa mà!

Tề Nhạc chợt nói:

- Hóa ra là như vậy, Minh Xà đại ca, hiện tại cuối cùng anh cũng được tự do. Bạch Nương Tử cũng không cần trở thành kẻ Sai Khiến của tôi nữa. Chúng ta đã có được Côn Lôn Kính. Đi, chúng ta liền trở về đi.

Thâm Hải Minh Long cùng Bạch Nương Tử liếc nhau, sau khi do dự một lúc, hắn vẫn lắc đầu:

- Tề Nhạc, ta nghĩ, chúng tôi trước hết vẫn là không đi về cùng bọn anh.


Tề Nhạc sững sờ nói:

- Vì sao chứ? Chẳng lẽ anh lại thích thời kỳ cự thú viễn cổ hay sao?

Ánh mắt Thâm Hải Minh Long càng trở nên nhu hòa, tình thâm ý đậm nhìn Bạch Nương Tử, nói:

- Ngược lại, tôi không hề thích thời đại này, mà là vì ở trong thời đại này, có Bạch Nương Tử mà tôi thích! Nàng không muốn rời xa quê hương của mình, cho nên, tôi muốn ở lại nơi đây bầu bạn cùng nàng. Huống hồ, Hàn Băng Đông Tuyền này quả thực là thiên đường đối với cự thú thuộc tính thủy như chúng tôi. Ở lại đây, tốc độ tu luyện của chúng tôi nhanh hơn so với địa phương khác không biết bao nhiêu lần. Những ngày qua, trong lúc tu luyện tôi đã suy tính rất rõ ràng rồi. Thật xin lỗi. Tề Nhạc, tôi không thể trở về cùng anh.

Sóng tính dạt dào, Tề Nhạc có thể nhìn thấy tình cảm sâu đậm trong ánh mắt Thâm Hải Minh Long, đó hoàn toàn là tình cảm yêu thương dành cho Bạch Nương Tử mà! Bạch Nương Tử cũng đang nhìn hắn trải qua quá trình cộng tử đồng sinh lần này, giữa bọn họ hoàn toàn không còn khoảng cách. Tề Nhạc biết rõ, trên thế giới này, sẽ không lực lượng nào có thể ngăn cẩn bọn họ ở lại cùng một chỗ.

Trong mắt lộ ra nụ cười chân thành:

- Đại ca, chúc mừng anh!

Chỉ năm chữ đơn giản, căn bản là không có cách nào biểu đạt được tình cảm trong lòng Tề Nhạc lúc này. Nếu như không phải vì Thâm Hải Minh Long cùng Bạch Nương Tử quên thân, hắn chưa chắc có cơ hội có thể kéo dài thời gian để hợp thể cùng Văn Đình.

Tuy rằng lúc vừa mới đầu, ấn tượng của Tề Nhạc với những hành vi chống đối lúc Thâm Hải Minh Long bị bắt khế ước sai khiến. Trong lòng luôn luôn phòng bị, nhưng là sau khi tất cả mọi chuyện xảy ra, cùng với tình cảnh sắp chia lìa trước mắt, trong mắt hắn cũng tràn đầy lệ quang.


- Khóc cái gì? Tề Nhạc, thế này thật chẳng giống anh chút nào.

Thâm Hải Minh Long mỉm cười nói:

- Chẳng lẽ anh còn không có ý định buông tha cho tôi hay sao? Ở cùng với anh, tôi quả thật là quá đáng thương.

Gạt bỏ lệ quang trong mắt, Tề Nhạc cười ha ha một tiếng, nói:

- Được, tôi liền bỏ qua anh, nhưng mà cũng chỉ coi là tạm thời thôi. Dù chúng ta trở về, cũng không phải là không quay lại đâu nha.

Thâm Hải Minh Long sững sờ, nói:

- Anh đây là ý làm sao? Chẳng lẽ, các người về sau còn phải quay lại thời kỳ cự thú viễn cổ hay sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận