Ánh mắt mọi người đều trở nên sững sờ, giọng nói lạnh như băng của Như Nguyệt có chút bất cận nhân tình. Nhưng là ai cũng không chú ý tới, hai tay nàng nắm chặt tới mức biến thành màu xanh trắng, móng tay đâm sâu vào trong lòng bàn tay.
- Chị Như Nguyệt.
Minh minh bi thiết kêu lên một tiếng, chợt lao vào trong lòng Như Nguyệt, cũng không có cách nào kìm nén bi thương trong lòng, khóc rống lên.
Như Nguyệt thở dài một tiếng, vỗ nhẹ lưng Minh Minh rồi nói với Cơ Đức:
- Đã không có tin tức gì của anh ấy, anh nhất định là có tin gì khác rồi? Nói đi.
Cơ Đức nhẹ gật đầu, nói:
- Vệ tinh của chúng ta ước chừng một giờ trước phát hiện ở Kinh thành Tây Giao xuất hiện một mũi nhọn ánh sáng mãnh liệt, hào quang hỗn hợp bảy màu, đúng vào lúc vệ tinh chuẩn bị chụp cận cảnh liền biến mất. Trước khi biến mất, nó đột nhiên sinh ra một khí tức với năng lượng vô cùng khổng lồ. Bởi vì xuất hiện quá kỳ lạ, người của Viêm Hoàng hồn chúng tôi đã đi trước xử lý, tôi sợ sẽ có chuyện gì đặc biệt xảy ra, cho nên mới tới thông báo cho các vị.
Như Nguyệt nhẹ gật đầu, nói:
- Nếu như cần giúp đỡ, lúc nào cũng có thể thông báo cho tôi, thời gian của tôi cùng không còn nhiều. Tiểu Ất, cậu đi cùng tôi đi. Tử Đông, cậu ở lại tu luyện cùng mọi người, nếu như Cơ Đức có chuyện gì liền do cậu quyết định xử lý. Một khi có chuyện không thể xử lý được, lúc nào cũng có thể gọi báo cho tôi biết.
Tử Đông nhẹ gật đầu, nói:
- Chị yên tâm đi, trong nhà còn có tôi.
Yến Tiểu Ất hoan hô một tiếng:
- Tôi biết ngay mà, chị Như Nguyệt nhất định sẽ chọn người anh tuấn tiêu sái phong lưu phóng khoáng ngọc thụ lâm phong như tôi đây. Đồng chí Âm Hổ, chỉ sợ là vì già rồi mà phải về hưu thôi.
Tử Đông tức giận:
- Tôi có định về hưu cũng còn khỏe hơn con dê bệnh nhà cậu, thôi đi đi, chờ các người đi, tôi liền mang mọi người đi ăn thịt dê nướng đây.
Hai người đấu võ mồm, bầu không khí ngột ngạt cuối cùng cũng đã có thể hòa hoãn một chút.
Yến Tiểu Ất đã quen chuyện mọi người coi thường cầm tinh của cậu ta, khịt mũi nói:
- Hừ hừ, anh đây đúng là ganh tỵ, trong số những Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần chúng ta, đương nhiên là tôi hợp đi với chị Như Nguyệt nhất mà.
- Thì sao chứ? Cậu thật sự cho là như thế sao? Xem ra, tôi không để cho cậu nếm một chút hậu quả của việc khoác lác, cậu cũng không biết hoa vì sao màu hồng mà.
Yên tĩnh, tuyệt đối yên tĩnh, Yến Tiểu Ất giật mình há to miệng, tiếng khóc của Minh Minh cũng dừng lại. Ánh mắt mọi người giờ phút này đều bị thu hút bởi thanh âm tà tà đột nhiên xuất hiện kia. Ánh mắt toàn bộ đều nhìn ra phía cửa, ngơ ngác, kỳ vọng, đủ loại tình cảm tràn đầy trong đáy mắt họ, trông ngóng, trông ngóng cánh cửa kia mở ra.
Cửa mở, nụ cười xấu xa, thân hình cao lớn, cùng với một thân khí tức bình hoàn, anh ta… anh ta đã trở về.
- Các anh chị em thân yêu, sao thế? Biểu hiện chẳng có chút nào là hoan nghênh cả?
Tề Nhạc giang hai cánh tay, từ ngoài cửa đi vào. Đúng, anh ta đã trở về, Côn Lôn Kính không hổ là một trong thập đại thần khí, ba người cùng đồng tâm hợp lực, cùng sự giúp đỡ của Hiên Viên hồn, Kính Trung Tiên, bọn họ cuối cùng cũng thành công xuyên qua thời không, trở về với thế giới thuộc về chính họ.
Chỉ là đơn giản khôi phục một chút năng lượng bên trong, Tề Nhạc không kịp chờ đợi đã trở về. Khi ở ngoài cửa Tề Nhạc đã nghe được tiếng nói của mọi người, hắn không thể kiềm chế được nỗi kích động trong lòng, huyết dịch đã hoàn toàn sôi trào.
Thời đại hoàn toàn thuộc về mình này, không có không khí tinh khiết tươi mát, không có ánh mặt trời rực rỡ không tạp chất, cũng không có bầu trời trong xanh giống như thủy tinh lam trong suốt, nhưng là, đây mới chính là thời đại thuộc về mình, đây mới là nhà của mình.
Điền Thử vuốt vuốt lấy hai con mắt sưng đỏ của mình, lầm bầm tự nhủ:
- Tôi… tôi không phải là đang nằm mơ chứ?
Hồ Quang tiện tay dùng sức nhéo một cái trên đùi Dịch An, dẫn tới một tiếng hét của Dịch An, hắn mới dùng sức nhẹ gật đầu:
- Ừ, xem ra không phải là nằm mơ đâu, còn biết đau.
Lúc này đây, Dịch An cũng lạ lùng không hề phản kháng:
- Thật sự, con mẹ nó, là đau thật, Tề Nhạc, thằng ranh nhà anh còn biết đường trở về sao!
Từng bước một đi vào trong đại sảnh, không có ôm ấp mong chờ, nhưng ánh mắt của mọi người đã làm cho hắn thỏa mãn, trong mắt ánh lên lệ quang nhàn nhạt:
- Đúng thế, tôi thật sự đã trở về rồi.
- Tề Nhạc.
Âm thanh run rẩy của Minh Minh đang gọi tên hắn.
Tề Nhạc mỉm cười:
- Minh Minh, anh đã trở về rồi.
Nhanh như cắt, thân thể mềm mại của Minh Minh chợt nhào vào trong lòng Tề Nhạc, hai tay ôm chặt, không đợi Tề Nhạc kịp phản ứng, Minh Minh đã cắn thật mạnh trên hai vai của Tề Nhạc. Rõ ràng là không thể cắn nhẹ được, nửa năm, một trăm tám mươi ngày mong nhớ! Minh Minh căn bản là không hề có ý nương tay, cắn mạnh một cái đã làm bờ vai Tề Nhạc hằn lên vết máu.
Tề Nhạc không tránh, chỉ là cẩn thận thu liễm năng lượng trong cơ thể mình, chỉ sợ tạo thành chút thương tổn cho Minh Minh. Sự đau đớn trên vai càng làm hắn có thể cảm nhận được sâu sắc hơn nỗi nhớ mong thắm thiết, nhẹ nhàng vuốt ve tóc dài của Minh Minh, nhẹ nhàng nói:
- Minh Minh ngoan, anh trở về rồi, toàn bộ đều là anh không đúng, em có thể tha thứ cho anh không?
Hồ Quang hú lên quái dị:
- A! Minh Minh cắn Tề Nhạc rồi, cái này có tính là “chia đôi chữ cắn” không đây? Hắc hắc.
Ánh mắt Tề Nhạc rơi trên người Hồ Quang, miệng mỉm cười, nhìn tên bỉ ổi hèn mọn kia không khỏi cảm thấy vô cùng thân thiết:
- Có tính hay không tôi không biết, nhưng mà, vừa rồi tôi hình như nghe thấy Như Nguyệt nói người nào đó suốt nửa năm qua vô cùng lười biếng, sau này tôi còn phải kiểm tra xem trình độ lười biếng của các anh tới mức độ nào rồi.
Hồ Quang đưa ra một ánh mắt khiêu khích đối với Tề Nhạc:
- Anh định thè lưỡi ra liếm tôi hay sao! Có bản lĩnh, anh cùng lúc kiểm tra tôi cùng Tiểu An tử, đừng tưởng cánh tay anh hồi phục rồi là có thể dễ dàng bắt nạt chúng tôi, hừ hừ.
Tuy rằng ngoài miệng là nói như thế, nhưng trong đáy mắt lại không có cách nào che dấu sự kích động. Sau khi ăn thịt con Khế Dũ kia, tuy rằng vì tìm kiếm Tề Nhạc mà làm cho đám chiến sĩ Sinh tiếu thủ hộ tu luyện không hẳn hoi, nhưng thực lực của bọn họ vẫn là tăng lên không ít.
- Tôi thèm vào… con rắn ti tiện, thằng ranh tiểu Quang tử này, còn gọi tôi là tiểu An tử, tôi làm cho anh kiếp sau không thể làm đàn ông.
Dịch An hừ hừ một tiếng, làm thủ thế ngay chỗ phần bên dưới của Hồ Quang.
Tề Nhạc ôm Minh Minh đi tới bên người Như Nguyệt, Như Nguyệt vẫn giữ ánh mắt lạnh như băng. Nhưng Tề Nhạc lại có thể cảm nhận được thân thể mềm mại của cô đang không ngừng run rẩy.
- Như Nguyệt, anh trở về rồi, em gầy đi nhiều quá.