Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

- Không, không, đương nhiên là không phải rồi! Nhưng em trừng phạt thế có phải là quá nặng không?

Như Nguyệt lại hừ một tiếng:

- Sao em không thấy thế nhỉ? Nếu anh thành tâm thì sẽ không phản đối rồi.

Tề Nhạc cười khổ nói:

- Được rồi, anh đồng ý. Nhưng mà, này nha, nếu các em chủ động thì không tính là anh vi phạm nhé.

Như Nguyệt nghiêng đầu nhìn hắn:

- Đương nhiên là không tính rồi.

Nói xong thì cô ta nhào tới ôm chặt lấy cổ Tề Nhạc, hôn lên đôi môi hắn.

Nụ hôn của Như Nguyệt gần như là điên cuồng, hơi thở Phách vương long vẫn mãnh liệt như thế. Cảm giác quen thuộc này khiến trong lòng Tề Nhạc tràn ngập lửa nóng, nhiệt tình đáp lại. Cảm giác động lòng người đó chân thật đến thế.

- A!

Để lại một dấu răng trên môi Tề Nhạc, Như Nguyệt mới chịu ngồi lại chỗ của mình, hơi hơi thở hổn hển.

- Honey à, em không muốn tiếp tục sao?

Tề Nhạc nhìn cô ta như có phần mất mát:

- Em làm cho anh lên không được mà xuống cũng không xong, có phải là không được ổn cho lắm hay không!

Như Nguyệt đầy ý cười nhìn hắn, nói:

- Đây mới là mở đầu cho trừng phạt chân chính thôi. Sao rồi nè? Giờ đã không nhịn được rồi sao? Nhưng anh không có cơ hội phản kháng nha, đừng quên anh đã hứa với em rồi.

- Anh...

Nghe xong lời cô ta nói, Tề Nhạc bỗng có cảm giác như lên nhầm thuyền giặc, ấy vậy mà lại chẳng thể làm gì được.

- Tề Nhạc, chúng ta thật sự phải tham gia yến hội kia sao?

- Đi thôi, anh nói anh muốn cho toàn thế giới biết em là người của anh mà. Chẳng lẽ em không muốn cho người khác gặp bạch mã hoàng tử của em sao?

Tề Nhạc nói với vẻ khá bá đạo.

Như Nguyệt lè lười, tỏ ra khinh thường nói:

- Anh là bạch mã hoàng tử á? Em muốn ói nha.

Tề Nhạc vui mừng nói:

- A! Chẳng lẽ em có rồi? Anh nghe nói Kỳ Lân muốn làm cho bạn đời của mình thụ thai cực kỳ khó khăn, ôi tốt quá.

- Anh đi chết luôn đi.

Như Nguyệt hờn dỗi mắng một tiếng rồi khởi động chiếc Lamborghini của mình.

Khi xe một lần nữa lái vào đường chính, Như Nguyệt không nhịn được lại hỏi:

- Tề Nhạc, anh nên cho em một lời giải thích đi, khoảng thời gian nửa năm này tột cùng là anh đi đâu hả? Vì sao tất cả bọn em đều không thể cảm nhận được khí thức của anh? Cho dù là đại sư Trát Cách Lỗ cũng thế.

Tề Nhạc nói:

- Bọn em đương nhiên không thể cảm nhận được sự tồn tại của khí tức của anh, bởi vì anh căn bản cũng không ở trên thế giới này.

- Anh nói cái gì?

Như Nguyệt giật bắn mình nhìn sang Tề Nhạc.

Tề Nhạc nhanh chóng thò tay ra, bỗng khẽ chuyển tay lái, giúp cho chiếc xe Lamborghini có thể tránh qua đoàn xe chậm phía trước:

- Anh nói này, bà xã của anh, cho dù có muốn mưu sát chồng, cũng không cần dùng cách như tai nạn giao thông này đi. Anh là nói, nửa năm vừa qua, anh căn bản là không tồn tại trên thế giới này. Anh cũng không phải là không muốn liên lạc với em, mà là căn bản không có cách nào liên lạc mà! Cho nên, em phạt anh cũng quả thật là oan uổng mà. Vì có thể trở về, anh cũng đã bỏ ra không biết bao nhiêu là cố gắng.

Như Nguyệt vừa cẩn thận lái xe, vừa nói:

- Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, anh nói cho rõ ràng một chút đi.

Tề Nhạc nói:

- Vốn là một chuyện xui xẻo rơi xuống đầu anh, nhưng về sau lại trở thành một chuyện tốt. Cánh tay Kỳ Lân của anh củng là nhờ chuyện này mà có thể khôi phục lại. Nhưng mà, những chuyện tiếp theo xác thật làm cho em khó có thể tin được, vẫn may có Văn Đình làm chứng cho anh. Như Nguyệt, em có tin không? Bọn anh thế mà lại quay về thời kỳ Viễn Cổ Cự Thú, chính là thời đại mà Viễn Cổ Cự Thú cùng tổ tiên của loài người cùng nhau chung sống. Bọn anh thậm chí còn gặp được tổ tiên Hoàng Đế vĩ đại, cũng đã trở thành đệ tử của ông ta.

Tiếng phanh xe chói tai vang lên, xe thể thao Lamborghini của Như Nguyệt nhanh chóng dừng lại trên đường, sau đó hoàng loạt tiếng phanh xe cùng những tiếng chửi bởi cũng vang lên từ đằng sau.

- Anh không phải đang nói đùa chứ?

Như Nguyệt giật mình nhìn Tề Nhạc, trong mắt tràn đầy vẻ không dám tin.

Tề Nhạc cười khổ nói:

- Em thấy anh giống như có vẻ đang đùa lắm sao? Cho dù anh có muốn chạy khỏi sự trừng phạt của em cũng không cần bịa ra những chuyện không hợp lẽ thường như vậy mà! Nhưng mà chúng ta đều là Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, em rõ ràng là có thể cảm nhận được khí tức của anh giống như đại sư Trát Cách Lỗ, nếu như anh không phải thật sự rời khỏi thế giới này, tại sao bọn em lại hoàn toàn mất đi liên lạc với anh chứ? Lái xe đi, anh sẽ kể lại đại khái cho em nghe.

Xe lại một lần nữa nổ máy, trên đường đi, Tề Nhạc kể lại qua loa những gì mà chính mình cùng Văn Đình, Tuyết Nữ gặp phải cho Như Nguyệt nghe, trong những lúc nói ra những tình huống nguy hiểm, hắn đều nói nhẹ đi, bởi vì dù sao cũng đã quay lại, hắn không muốn để cho người phụ nữ của mình phải lo lắng.

Khi xe Lamborghini chạy tới khách sạn Shangri-La, đầu óc Như Nguyệt đã hoàn toàn trống rỗng, xác thực, là một người không tin vào thần quỷ, cô thật sự rất khi tin những gì mà Tề Nhạc nói.

- Bảo bối, chúng ta hình như đã đến muộn, đi, mau vào trong đi thôi.

Tề Nhạc vỗ vỗ hai tay Như Nguyệt nói.

Như Nguyệt quay đầu lại nhìn hắn:

- Nếu như không phải em tin rằng anh sẽ lừa gạt em, em thật sự sẽ nghĩ rằng anh đang kể chuyện tiểu thuyết cho em nghe.

Tề Nhạc mỉm cười, nói:

- Chẳng lẽ em không biết là, kinh nghiệm của bản thân chúng ta cũng đủ để viết lại thành một quyển tiểu thuyết rồi. Kinh nghiệm thời kỳ Viễn Cổ Cự Thú quả thật rất khó khiến người khác có thể tin tưởng, nhưng cũng như thế, chuyện chúng ta là Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần cũng khó làm cho người bình thường có thể tin tưởng được đó thôi. Em vẫn luôn tin tưởng câu nói kia, không có gì là không thể cả.

Như Nguyệt thở dài một tiếng, nói:

- Đi thôi, hiện giờ em rất muốn nhanh chóng chấm dứt buổi gặp mặt này, trở về thương lượng cùng với mọi người. Tất cả những chuyện anh gặp phải quả thực quá thần kỳ, chúng ta lại có thể trở lại thời đại của Viễn Cổ Cự Thú. Tin tức này nếu để cho chính phủ biết, không biết là sẽ sinh ra hiệu quả như thế nào đây.

Tề Nhạc nghiêm mặt nói:

- Như Nguyệt, chuyện này ngoại trừ Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, anh không hy vọng để cho bất kỳ kẻ nào biết rõ. Thế giới này của chúng ta là một thế giới cân đối. Điểm này, khi anh chính thức trở về từ thời đại Viễn Cổ Cự Thú càng có thể cảm nhận được sâu sắc hơn. Vì để bảo trì sự cân bằng của thế giới này, chúng ta không có khả năng lại để cho quốc gia biết tin này, đồng thời, thời đại Viễn Cổ Cự Thú cũng không thích hợp người bình thường.

- Bí mật này chỉ có chúng ta biết là đủ rồi, nó sẽ mang đến những điều thay đổi mà chúng ta không lường trước được, cũng có thể làm cho chiến sĩ sinh tiểu thủ hộ thần chúng ta càng trở nên mạnh mẽ hơn. Nhưng không biết vì sao, trong lòng anh luôn có một loại dự cảm. Anh có thể trở lại thời đại Viễn Cổ Cự Thú chỉ sợ không phải là trùng hợp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui