Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Mạc Đạm Đạm đắc ý nói:

- Bởi vì tôi ưa thích mặc áo sơmi màu xanh, hơn nữa còn dùng làm tên, thế nào, có phải rất cool không?

Tề Nhạc gật gật đầu, nói:

- Đúng là rất cool, nhưng mà, dùng trên thân bò sữa lại giống...

- Anh chết đi.

Mạc Đạm Đạm bị Tề Nhạc chọc giận, bàn tay mập mạp muốn nắm lấy cổ áo của hắn, đáng tiếc, chiều cao của nàng hơi thấp cho nên với không tới.

Đã là người một nhà, Tề Nhạc không cần che dấu cái gì, thân hình có chút lóe lên, lui ra sau ba mét.

- Bò sữa, cô có biết tôi là ai không?

Mạc Đạm Đạm sững sờ, nói:

- Anh? Anh là ai? Người qua đường Giáp?

Tề Nhạc hừ một tiếng, nói:

- Nếu cô là chiến sĩ trong Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, như vậy, mọi người có lẽ đã nói cho cô biết trong mười hai Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần ra, còn có thêm một Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần khác, đó chính là tôi.

Mạc Đạm Đạm nói:

- Ah, thì ra anh là gia hỏa chị Minh Minh nói giống con chó, là gia hỏa tên là Kỳ Lân a.

- Trời ơi, Kỳ Lân giống chó chỗ nào?

Tề Nhạc tức giận nói.

Mạc Đạm Đạm hừ một tiếng, nói:

- Tôi thấy chẳng có gì không giống, không phải hơi lớn một chút sao?

Tề Nhạc lắc đầu, nói:

- Tính toán tôi sợ cô rồi. Bò sữa, cô tìm Điền Thử làm gì?

Mạc Đạm Đạm nghe Tề Nhạc nhắc tới Điền Thử, lập tức trở nên xấu hổ.

- Tôi, tôi tìm anh ta, ah! Đúng rồi, nghe nói anh là lão đại của Điền Thử, tên là Tề Nhạc đúng không. Anh có thể gọi anh ta ra đây được không?

Tề Nhạc mỉm cười nói:

- Tại sao cô không đi, đã là người một nhà, cô nên đi gọi Điền Thử đi. Nhưng mà, vừa rồi Điền Thử bị thương, nguyên khí đại thương, hiện tại Mạc Địch đang dẫn Điền Thử đi chữa thương, cô không nên đi quấy rầy bọn họ mới tốt.

- Cái gì? Bá Quang bị thương? Là tên vương bát đản nào làm, tôi muốn giết hắn.

Mạc Đạm Đạm tức giận gầm lên, rất hiển nhiên, tính tình của nàng cực kỳ nóng nảy, nghe nàng nói, Minh Minh cùng Như Nguyệt cười rộ lên.

Tề Nhạc có chút xấu hổ nhìn qua nàng. Chỉa chỉa chính mình, nói:

- Sợ cô muốn giết là tôi rồi, nhưng mà tôi không phải vương bát đản.

- Anh?

Mạc Đạm Đạm nghi hoặc nhìn qua Tề Nhạc.

- Chỉ bằng anh cũng muốn thắng được Bá Quang của tôi sao? Tôi mới không tin đấy. Bá Quang nhà tôi rất lợi hại. Tùy tiện một ngón tay nhỏ cũng có thể tiêu diệt anh đấy.

Tề Nhạc nhún nhún vai, nói:

- Không tin thì thôi. Thực lực của cô bây giờ quá yếu, chờ cô trở nên mạnh hơn rồi nói sau.

Ý của hắn là cải tạo thân thể. Hiện tại Mạc Đạm Đạm chỉ có thực lực một vân, hơn nữa đại bộ phận là do Trát Cách Lỗ đại sư giúp nàng giác tỉnh mới có thực lực này. Thân thể còn chưa thích ứng năng lượng của chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần. Bởi vậy, nhất định phải trải qua tu luyện một thời gian ngắn mới có thể tiến hành cải tạo thân thể.

- Anh thật sự đánh Bá Quang bị thương?

Mạc Đạm Đạm nhìn qua Tề Nhạc. Đột nhiên nàng cảm thấy gia hỏa này càng ngày càng đáng ghét hơn trước.

Tề Nhạc gật gật đầu, nói:

- Cô nên hỏi Như Nguyệt các nàng ah! Các nàng đều nhìn thấy đấy.

- Tôi quất chết anh!

Đột nhiên tốc độ Mạc Đạm Đạm tăng lên, tức giận giống như con nghé con xông về phía Tề Nhạc, đương nhiên, trên thế giới không có khả năng có con nghé con nào vừa sinh ra lại nặng như nàng. Trong con mắt Tề Nhạc, nàng giống như một chiếc xe tăng lao về phía hắn.

Bất đắc dĩ hắn lắc đầu, nói:

- Bò sữa, chẳng lẽ cô quên tôi là vương của cầm tinh.

Vừa nói, Tề Nhạc ngay cả động cũng không động, phong vân lực tự động phát ra, nhẹ nhõm ngăn cản Mạc Đạm Đạm ở trước người một thước. Tùy ý nàng cố gắng như thế nào cũng không cách nào xông qua bình chướng kia.

Tâm tình Tề Nhạc hiện tại rất tốt, tuy hôm nay tiêu hao rất lớn, nhưng lại trợ giúp chín chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần cải tạo thân thể, càng làm cho hắn cao hứng là còn phát hiện cầm tinh trâu vừa xuất hiện. Như vậy, chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần chỉ còn kém hai người mà thôi. Mà tìm kiếm được toàn bộ chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần chính là chuyện thứ hai Tề Nhạc phải hoàn thành.

- Không được gọi tôi là bò sữa, anh phải gọi tôi là Mạc Thanh Sam.

Mạc Đạm Đạm vừa cố sức vừa nhìn Tề Nhạc rống to.

- Lúc nào cô có thể đánh thắng tôi thì tôi sẽ gọi cô là Mạc Thanh Sam, nếu không, vậy kêu cô là bò sữa. Hoặc là, cô muốn tôi gọi là Sờ Trứng Trứng? Hắc hắc.

Côn đồ như Tề Nhạc nở nụ cười xấu xa, nhưng Mạc Đạm Đạm cũng không phải người ngu, hiển nhiên nàng rõ mình bây giờ không phải đối thủ của Tề Nhạc.

Không hề xông về trước không được, tức giận hừ một tiếng. Quay người chạy vào trong biệt thự.

Như Nguyệt có chút bất mãn nện vào vai của Tề Nhạc một cái, nói:

- Người ta là con gái đấy. Anh khi dễ người ta như vậy em nhìn không được. Còn gọi con gái người ta là bò sữa, bại hoại.

Tề Nhạc cười hắc hắc, nói:

- Em không thấy như vậy mới có hình tượng sao? Hơn nữa, làm vậy cũng kích thích tính tình của cô bé này chứ. Từ hình thể của nàng mà nhìn, Mạc Đạm Đạm này khẳng định rất lười biếng. Nếu nàng ta như vậy, kích thích bình thường là không được. Nhưng mà anh rất kỳ quái, tại sao nàng ta lại vừa ý Điền Thử. Mà Điền Thử lại rất sợ nàng.

Minh Minh buột miệng cười, nói:

- Nếu như anh bị một cô gái béo như vậy theo đuổi một năm, chỉ sợ cũng phải sợ. Nghe Điền Thử nói, Mạc Đạm Đạm sau khi chuyển tới trường học của bọn họ hiện giờ, vừa vào học giống như vừa gặp đã yêu. Về sau không cần em nói thêm gì, tâm tư của Điền Thử đều đặt lên người chị Mạc Địch, chuyện này chúng ta cũng nhìn ra. Mà hắn lại sợ Mạc Đạm Đạm đến mức nhìn thấy là đi đường vòng ngay.

Tề Nhạc bất đắc dĩ lắc đầu, nói:

- Các em cũng mệt mỏi rồi, về phòng nghỉ ngơi trước đi. Sau khi các em khôi phục vân lực anh có chuyện cần nói.

- Vậy anh...

Như Nguyệt cùng Minh Minh trăm miệng một lời nói ra. Hai nữ đưa mắt nhìn nhau, khuôn mặt lập tức hồng lên.

Tề Nhạc cười hắc hắc, ôm vai Minh Minh, tiến lên nhỏ giọng nói vài câu vào tai của nàng, trong mắt Minh Minh xuất hiện quang mang vui vẻ.

- Thật sao? Vậy là quá tốt rồi. Anh phải nghe lời chị Như Nguyệt a, không quấy rầy các người, em đi về trước.

Nói xong nàng tung tăng như chim sẻ chạy vù ra ngoài.

Như Nguyệt sững sờ, nàng còn lớn hơn Minh Minh vài tuổi, tuy trong nội tâm không bỏ được, nhưng chuẩn bị làm ra nhượng bộ, không nghĩ rằng Minh Minh lại chạy đi.

Trừng mắt nhìn Tề Nhạc, nói:

- Đều tại anh, làm cho uy tín của em với mọi người

không còn rồi.

Tề Nhạc ôm vòng eo nhỏ nhắn của Như Nguyệt vào lòng, vòng eo mềm mại nhu nhuyễn, mỉm cười nói:

- Chỉ cần có anh ở đây là đủ rồi, không đúng sao? Anh ân ái với lão bà của mình thì cần uy tín gì chứ?

Tựa đầu vào ngực của Tề Nhạc, biểu tình của Như Nguyệt rất nhu thuận.

- Tề Nhạc, vừa rồi anh nói cái gì với Minh Minh vậy? Hình như nàng rất cao hứng a.

Tề Nhạc nói:

- Đi thôi, chúng ta về phòng rồi nói sau, rời đi lâu như vậy, anh nhất định phải thương yêu em thật tốt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui