Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Tiểu Lâu ngồi trong xe mình nhìn qua xe của Tề Nhạc dần dần biến mất trong tầm mắt, khóe miệng mỉm cười nhàn nhạt, tình cảnh Tề Nhạc tặng nhẫn cho Như Nguyệt vẫn khắc sâu trong lòng nàng.

Nam nhân này rốt cuộc là người thế nào? Trong xã hội thượng lưu, trước giờ chưa từng nghe qua sự tồn tại của người này! Thế nhưng mà, có thể vung tiền như rác trên đấu giá hội như vậy, mua lại chiếc nhẫn mình quyên góp tặng người yêu của mình, hiện tại còn lái xe việt dã xa hoa, hiển nhiên là nhân sĩ thành công. Như hắn còn trẻ như vậy, lại là kẻ có tiền, lẽ phải rất nổi tiếng a. Chẳng lẽ là con của cao tầng quốc gia?

Lắc lắc đầu, Tiểu Lâu có chút tự giễu, đây là chuyện của người ta, liên quan gì với mình.

Huống chi dáng người như vậy, cũng không phải loại hình mình ưa thích. Chính mình ưa thích phải là người có cảm động âm nhạc a! Nghĩ tới đây, nàng lại nhớ tới đoạn thời gian học tập ở Italy a, khí tức nghệ thuật ở đó làm nàng rất nhớ mong a.

Khi đi ra khỏi quốc lộ Tam Hoàn chừng ba cây số, Tề Nhạc rẽ qua một hướng, từ con lộ phụ đi qua cầu Tam Hoàn, chạy lòng vòng một lúc, hắn cảm giác được, mục tiêu của mình đã ở rất gần.

Dựa theo tinh thần lực chỉ dẫn, Tề Nhạc đi qua ngõ hẻm, lúc này lái xe tới một văn phòng cao ba mươi tầng, rốt cục dừng xe lại, bởi vì tinh thần lực nói cho hắn biết, mục tiêu đang ở trong tầng hai mươi sáu của tòa nhà, từ cảm giác khí tức, đây hẳn là nam nhân. Đáng tiếc, thực vật trong Kinh Thành quá yếu, nếu không, nếu bên người của người nọ có thực vật, hắn thậm chí có thể bằng vào Tự Nhiên Chi Nguyên nhìn thấy hình dạng của người này.

Văn phòng này hiển nhiên giá rất cao, tên là trung tâm hội nghị quốc tế Lan Bảo, Tề Nhạc dừng xe trước bãi đậu xe của tòa nhà, đi vào trong văn phòng.

Hắn cũng bất chấp những trang trí xa hoa trong văn phòng, trực tiếp đi thang máy lên cao ốc, đi thẳng tới tầng hai mươi sáu.

Không hổ là văn phòng cao cấp, cảm giác thời gian chừng mười giây, đinh một tiếng, thang máy đã vững vàng đưa Tề Nhạc lên tầng hai mươi sáu. Nhưng mà, làm cho Tề Nhạc phi thường phiền muộn là, thời điểm hắn đi lên tầng hai mươi sáu, hắn vừa vặn cảm giác thang máy bên cạnh khép lại. Thang máy đóng lại không có quan hệ gì tới hắn. Nhưng mà, tinh thần lực cảm giác được, người cần tìm vừa vặn đi vào trong thang máy.

Rơi vào đường cùng, Tề Nhạc đành phải đi vào thang máy, ấn vào phím lầu một.

Xuống dưới tầng một, rất nhanh, nhưng mà, thời điểm hắn tới lầu một, thang máy bên cạnh đã khép lại, mà mục tiêu của hắn đang ở trong thang máy.

- Ta kháo, có phải hắn biết mình tới không, đùa nghịch mình à!

Tề Nhạc tức giận hừ một tiếng, nhìn qua con số thang máy không ngừng thay đổi, trong nội tâm rất bất mãn. Lần này hắn không có sốt ruột, mắt thấy thang máy lên tầng hai mươi sáu liền dừng, hơn nữa còn không xuống, lúc này mới đi vào thang máy kia, chuẩn bị lại đi lên tầng hai mươi sáu.

- Chờ một chút, cám ơn.

Âm thanh này làm cho Tề Nhạc vô ý thức thấy cửa thang máy đóng một nửa liền bấm mở ra, một thân ảnh màu đen hiện ra trước mặt, tuy động tác này nhanh chóng, nhưng vẫn bảo trì khí tức ưu nhã như cũ.

- Cảm ơn.

Âm thanh ôn nhu vang lên, lúc cửa thang máy khép lại, ánh mắt Tề Nhạc nhìn qua người này, hai người đều sửng sốt. Bởi vì, người này Tề Nhạc nhận ra, chính là đại minh tinh Tiểu Lâu vừa gặp trên đường.

- Sẽ không trùng hợp như vậy a.

Tề Nhạc bật cười nói.

Ánh mắt Tiểu Lâu có chút quái dị nhìn qua hắn.

- Tề tiên sinh đến Lan Bảo làm gì?

- Tìm người.

Tề Nhạc vừa nói, ấn nút lên tầng hai mươi sáu.

Tiểu Lâu nhìn thấy một màn này, khuôn mặt hơi đỏ lên.

- Anh không phải tới tìm tôi đấy chứ.

- À?

Tề Nhạc sững sờ một chút.

- Vì cái gì nói như vậy? Đương nhiên tôi không phải rồi! Chúng ta vừa khéo đi cùng cầu thang máy thôi mà.

Trong ánh mắt Tề Nhạc hiện ra một tia khác thường.

- Bởi vì tôi đi lên tầng hai mươi sáu! Nếu như anh không phải tới tìm tôi, vậy thì quá xảo ngộ rồi.

- Không thể nào?

Tề Nhạc kinh ngạc há to mồm, chẳng lẽ nói, Tiểu Lâu và người mình cần tìm có quan hệ gì sao? Nghĩ tới đây, nhìn qua ánh mắt quái dị của Tiểu Lâu, thầm nghĩ trong lòng, trời ạ, con gái người ta nhất định nhận định mình là sắc lang hoặc là thiếu gia ăn chơi, cái này phải giải thích như thế nào đây?

Do dự một lúc, Tề Nhạc quyết định không nên giải thích mới tốt, dù sao. Hắn gần đây cho rằng, giải thích chính là che dấu.

- Đợi tôi tìm được người rồi thì Tiểu Lâu tiểu thư sẽ tin tưởng tôi.

Mỉm cười, Tề Nhạc đi vào một góc của thang máy, tận lực bảo trì khoảng cách với Tiểu Lâu, để tránh bị người ta hiểu lầm mình.

Tiểu Lâu mỉm cười, nói:

- Cho dù Tề tiên sinh tìm tôi cũng không có gì. Nhưng mà, tôi không nghĩ Tề tiên sinh tìm tôi có chuyện gì. Nếu như Tề tiên sinh còn có một chiếc Viễn Cổ Chi Tâm. Tôi ngược lại cảm thấy hứng thú đấy.

Viễn Cổ Chi Tâm tự nhiên vẫn có, có một khối lớn vạn năm hàn ngọc a, cho dù là tinh luyện tinh phách, cũng có được không ít, chỉ có điều Hiên Viên hồn chỉ mới tinh luyện ra một chiếc mà thôi, đã bị Tề Nhạc cầm đi lấy niềm vui của Như Nguyệt rồi.

Tề Nhạc vừa muốn mở miệng, đột nhiên. Thang máy dừng mạnh lại, Tiểu Lâu đứng không vững, vội vàng vịn lấy vách tường thang máy, đột nhiên ngọn đèn trong thang máy tối lại, chung quanh lập tức lâm vào trong bóng tối.

- Ah, chuyện gì xảy ra?

Tề Nhạc có chút kinh ngạc. Thang máy xảy ra vấn đề Tề Nhạc mới gặp lần đầu.

Tiểu Lâu sau nửa ngày không có lên tiếng, nghe được nghi vấn của Tề Nhạc, âm thanh của nàng lạnh hơn vài phần.

- Cái này phải hỏi Tề tiên sinh rồi, Tề tiên sinh thật sự là hảo thủ đoạn ah! Ngay cả thang máy của Lan Bảo cũng có thể khống chế. Nhưng mà, Tề tiên sinh không biết chiêu này quá cũ sao.

- Ách... , Tiểu Lâu cô nương, cô đừng hiểu lầm. Đây không phải tôi làm.

Cho dù Tề Nhạc có thế lực này, hắn chưa từng nghĩ tới làm cái gì trong thang máy. Nhưng đột nhiên thang máy tối lại, hơn nữa đủ loại trùng hợp như vậy, Tề Nhạc tự hỏi, đổi lại là mình chỉ sợ cũng nghi vấn.

Đúng vào lúc này, đột nhiên tòa cao ốc vang lên tiếng còi cảnh sát, tiếng còi cảnh sát làm sắc mặt Tề Nhạc tối lại.

Trong bóng đêm, Tề Nhạc vẫn nhìn rõ bộ dáng của nàng, tuy âm thanh của nàng lạnh như băng, nhưng trong mắt lại có thần sắc sợ hãi. Hiển nhiên là làm ra vẻ trấn định thôi. Một tay của nàng đặt lên ngực của mình. Một tay còn lại cầm một cái ống đồng, không phải là đèn pin. Bởi vì không có đèn pin sáng lên.

- Tiểu Lâu cô nương, cô hiểu lầm tôi rồi. Đó không phải tôi làm! Cô cũng biết, quan hệ giữa tôi và Như Nguyệt là tình lữ, cần gì làm ra chuyện này? Hôm nay tôi tới thật sự là tìm người.

Tề Nhạc thử thăm dò nói ra.

Ống đồng trong tay Tiểu Lâu đưa về phương hướng của Tề Nhạc, âm thanh lạnh lùng nói:

- Bất luận như thế nào, ra ngoài rồi nói sau. Anh ở đó nói, không được qua đây.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui