Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

- Cầm lấy.

Ném một điếu thuốc lá cho mập mạp, Tề Nhạc ngậm lấy một điếu thuốc cho mình.

- Chúng ta đi ra ngoài nói chuyện đi, chỗ này quá kém.

Vừa nói hắn vung tay đốt thuốc cho tên mập, sau đó sau đó lại đi ra khỏi phòng hút thuốc.

Mập mạp ngậm lấy điếu thuốc liền sửng sốt, xoa xoa con mắt thật nhỏ của mình, hắn thật sự hoài nghi là mình lúc này đang bị hoa mắt. Bởi vì hắn nhìn thấy lúc Tề Nhạc đốt thuốc cho hắn không có dùng bật lửa. Vô ý thức hắn đi theo Tề Nhạc ra khỏi phòng.

Sau khi phun một làn khói thuốc Tề Nhạc đứng trong hành lang hỏi:

- Anh ở nơi này làm cái gì? Tên là gì?

Mập mạp nhìn qua tay của Tề Nhạc, vô ý thức trả lời:

- Tên là Quan Tĩnh, danh hoa Tiểu Tĩnh, anh nói tôi làm cái gì đây?

Khói thuốc lúc này từ trong mũi bay ra ngoài, tuy Tề Nhạc đã có chút đoán được thân phận của tên mập mạp này rồi. Nhưng từ trong miệng của hắn nghe được vẫn phải há to mồm vì kinh ngạc.

- Anh thật sự là vịt à?

Quan Tĩnh tức giận hừ một tiếng, nói:

- Kháo, anh thật sự không có văn minh chút nào, cái gì gọi là "vịt"? Tôi được gọi là nam PR đấy, dáng người của tôi thế này được rất nhiều nữ nhân ưa thích đấy. Huống chi tôi cũng không thể bắt bẽ nữ nhân, công việc của tôi nhiều hơn người khác đấy, cho dù là nam hay nữ đều ưa thích tôi. Ngày hôm qua có một anh đẹp trai nói mông tôi thật no đủ sờ rất thoải mái.

- Mẹ kiếp, đây điển hình là không biết nhục mà, đã vậy còn xem đây là vinh quang nữa chứ! Đã vậy còn cái gì danh hoa Tiểu Tĩnh, ta kháo...

Tề Nhạc trợn mắt há hốc mồm nhìn qua Quan Tĩnh im lặng, hắn thật sự không ngờ rằng chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần cuối cùng lại sa đọa tới cái dạng này.

Quan Tĩnh khinh thường hừ một tiếng, nói:

- Anh tới nơi này thì là người tốt sao? Còn không phải cũng giống như tôi ? Nhưng mà nếu muốn ở lại nơi này thì phải hiếu kính tôi trước Nói như thế nào thì tôi cũng tới trước rồi.

Vừa nói hắn dựng ngón cái và ngón trỏ với nhau, hai ngón này chà xát lại làm ra vẻ đòi tiền, trên cái mặt mập mạp của hắn nở nụ cười bỉ ổi.

- Cùng rời khỏi nơi này với tôi.

Sau khi Tề Nhạc trải qua giật mình ngắn ngủi rốt cục tỉnh táo lại. Bất luận như thế nào và làm cái gì thì tên Quan Tĩnh này cũng là chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần ah! Trong người của hắn kế thừa huyết mạch cầm tinh heo.

- Rời khỏi nơi này?

Quan Tĩnh có chút kinh ngạc nhìn qua Tề Nhạc.

- Tại sao phải rời khỏi nơi này? Chẳng lẽ anh muốn bao tôi sao?

Thông qua tinh thần lực dò xét Tề Nhạc đã hoàn toàn phát hiện thằng này vốn không phải tiên thiên giác tỉnh giả, năng lực của hắn bây giờ còn chưa thức tỉnh chút nào, nhưng mà cũng giống như cái sừng trên đầu của Yến Tiểu Ất lúc trước, với tư cách cầm tinh heo, thân thể của hắn bây giờ đã sinh ra biến hóa.

- Nếu anh muốn bao tôi ngược lại có thể cân nhắc, nhưng mà giá của tôi rất cao đấy. Ít nhất một ngày anh phải cho tôi một ngàn đồng tôi mới xem xét, như thế nào đây? Còn phải bao ăn bao ở nữa. Nhưng anh muốn công hay thụ thì tôi đều thỏa mãn cho anh. (Công và thụ là chỗ nào thì tự hiểu)

Quan Tĩnh dùng ánh mắt dâm loạn nhìn qua Tề Nhạc cười hắc hắc bỉ ổi.

Nhìn thấy dộ dáng hèn mọn bỉ ổi của thằng này cười hắc hắc da thịt run lên, Tề Nhạc lại sinh ra cảm giác ác hàn, hừ một tiếng, nói:

- Bao cái đầu của anh. Nếu như tôi đoán không sai thì hiện giờ anh đã có bệnh.

Nghe Tề Nhạc nói Quan Tĩnh liền biến sắc, thất thanh nói:

- Sao anh lại biết?

Tề Nhạc cười hắc hắc, nói:

- Có phải hạ thân sưng đỏ và bờ mông mọc ra cái đuôi dài không?

Quan Tĩnh nhìn thấy ánh mắt của Tề Nhạc lập lòe liền toát ra thần sắc sợ hãi, vô ý thức lui ra phía sau vài bước, nói:

- Là lão bản bảo anh tới tìm tôi đúng không?

Bịch một tiếng, thân thể mập mạp của hắn quỳ sụp xuống khóc lớn lên, gương mặt đầu nước mắt nước mũi nói:

- Đại ca, anh ngàn vạn lần đừng nói lão bản đuổi tôi đi nhé! Trong nhà của tôi trên còn có mẹ già tám mươi dưới có con mọn ba tháng tuổi đang chờ tiền của tôi đấy. Đại ca, anh biết rõ tôi có bệnh còn là bệnh giang mai nữa, tôi nhất định sẽ chữa bệnh cho tốt mà, van cầu anh đại ca à, xin anh nói tốt với lão bản giúp tôi, cùng lắm tôi chữa bệnh xong sẽ hầu hạ anh thật tốt mà.

Tề Nhạc cố nén ý cười, lạnh nhạt nói:

- Biết rõ mình có bệnh còn dám ở lại đây? Anh có bệnh còn không đi bác sĩ trị liệu, tiểu tử, đời này của anh bị hủy rồi.

Hắn mới bao nhiêu? Nếu là cầm tinh heo thì còn lớn hơn Điền Thử một tuổi a, với cái tuổi này của hắn làm sao có mẹ già tám mươi con mọn ba tháng tuổi?

Quan Tĩnh sợ hãi nhìn qua Tề Nhạc, nói:

- Không, không, không, đại ca, tôi nhất định sẽ trị liệu tốt mà, xin anh nói tốt cho tôi với lão bản để tôi được lưu lại, cùng lắm anh nói với lão bản là tôi sẽ tiếp nhiều khách hơn, tiếp một khách tôi chỉ lấy một trăm đồng là đủ rồi.

Tề Nhạc cau mày nói:

- Chẳng lẽ anh thật sự muốn tiếp tục sống như vậy sao? Không có ý định rời khỏi đây?

Quan Tĩnh hơi sững sờ, khổ sở nói:

- Rời khỏi đây? Đại ca, anh cũng nhìn thấy bộ dáng của tôi hiện giờ rồi, đến chỗ khác làm gì có cơm ăn chứ! Tôi một là không có bằng cấp, hai là không có bổn sự, chỉ có thể dựa vào thân thể của mình hy vọng thừa dịp tuổi trẻ có thể kiếm nhiều tiền một chút, về sau mở một tiệm buôn bán nhỏ sống qua ngày là đủ rồi. Đại ca, anh nên lưu đường sống cho tôi nha.

- Đứng lên đi huynh đệ.

Tề Nhạc vịn Quan Tĩnh đứng lên, sức nặng của Quan Tĩnh với Tề Nhạc mà nói chẳng khác gì cọng cỏ.

Nhìn thấy ánh mắt ôn hòa của Tề Nhạc nhìn mình, sợ hãi trong mắt Quan Tĩnh yếu đi, nói:

- Đại ca, anh không đuổi tôi đi à?

Tề Nhạc nói:

- Không phải đuổi anh đi mà là mang anh đi. Anh ở nơi này một ngày kiếm được bao nhiêu tiền?

Quan Tĩnh gãi gãi đầu, cái mái tóc mào gà của hắn run run một cái, lẩm bẩm nói:

- Thời điểm tốt thì kiếm được hai ba trăm đồng, thời điểm không tốt thì không có khách nhân nào. Dù sao thân thể và điều kiện của tôi quá kém! Không phải người có yêu thích đặc thù thì ai đi chọn tôi chứ? Đại ca, nếu không về sau mỗi ngày tôi rút thu nhập ba thành giao cho anh, anh nói tốt với lão bản giúp tôi nhé.

Nhìn thấy bộ dạng của hắn Tề Nhạc cảm giác được bi ai trong lòng, không có người nào nguyện ý sống trong cảnh này, nếu như không vì sống sót thì ai có khả năng để bức bách tới tình trạng này?

Thở dài một tiếng, nói:

- Như vậy đi, anh đi theo tôi thì không cần tiếp khách nữa đâu, tôi quản ăn ở của anh, mỗi tháng còn cho anh tiền lương ba ngàn, anh có nguyện ý làm hay không?

Quan Tĩnh sững sờ, có chút quái dị nhìn qua Tề Nhạc.

- Đại ca, anh thật sự bao tôi sao? Tuy giá tiền hơi thấp một chút nhưng chúng ta đã nói, tôi chỉ phục vụ anh và không làm việc khác, hơn nữa giá tiền này của anh hơi thấp cho nên mỗi ngày chỉ có thể làm một lần.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui