Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Vết rách, dưới sự phóng thích của năng lượng Phong Bạo dần dần xuất
hiện, chỉ một tia lửa có thể thành đám cháy, sau khi vết rách đầu xuất
hiện, sau một khắc, vết rách như mạng nhện đã rậm rạp trên toàn bộ kết
giới. Khủng bố Đại Ma Vương màu đỏ và Khủng Bố Đại Ma Vương màu xanh lá
sắc mặt đồng thời thay đổi, bọn hắn toàn lực vẫn không cách nào ngăn cản năng lượng khổng lồ kia, như vậy, sau khi năng lượng Phong Bạo lao ra
kết giới thì chỉ sợ toàn bộ Địa Ngục Chi Thành đều phải theo đó bị hủy
diệt ah!

Đúng lúc này, một đạo năng lượng hồng nhạt lặng lẽ
từ trong kiến trúc đỉnh nhọn nơi Chủ tịch Hắc Ám Quốc Hội ở lại bay ra,
sau một khắc, một thân ảnh cực lớn cao tới 10m lặng yên xuất hiện giữa
không trung, thân thể khổng lồ kia của hắn, thậm chí ngay cả hào quang
của Tử Nhật cũng hoàn toàn bao phủ, trong thoáng chốc, từ phía dưới chỉ
có thể nhìn được tám cái cánh sau lưng hắn, năng lượng màu đen như Thiên Mạc ập xuống, tất cả vết rách cũng theo đó dính hợp, năng lượng Phong Bạo dưới tác dụng của tam trọng kết giới cũng dần biến mất.

Hắc sắc thân ảnh có tám cánh lặng yên mà đi, phảng phất như chưa từng
xuất hiện qua vậy, chính thức chứng kiến hắn cũng chỉ có hai vị Khủng Bố Ma Vương mà thôi. Trong mắt của bọn hắn đều toát ra một tia hào quang
may mắn.

Thần quang nhàn nhạt dần dần ảm đạm xuống. Khủng Bố
Đại Ma Vương Mahdavikia chậm rãi quay người lại, sáu cánh sau lưng của
hắn lúc này đều xuất hiện biến hóa, có hai cái đã hoàn toàn biến mất,

còn lại bốn cánh là còn liền trên thân thể, thân thể cực lớn, bên cạnh
bụng dưới xuất hiện lổ hổng đáng sợ, đại lượng huyết dịch màu xanh da
trời từ trong đó không ngừng phun ra. Ánh mắt lam tử sắc tràn đầy căm
hận và phẫn nộ dần dần ảm đạm xuống, thân hình thu liễm, ầm ầm rơi xuống mặt đất.

Theo một đạo ánh sáng tím bong ra, thân ảnh cực lớn kia dần co lại một chút, Hắc Võ Sĩ hoàng đế nửa ngồi trên mặt đất, thở
hổn hển từng ngụm, quải trượng do Địa Ngục Ma Kiếm biến thành miễn cưỡng chèo chống lấy thân thể của hắn, sương mù màu đen không ngừng tràn ngập trên vết thương, nhưng thương thế của hắn cũng không chỉ bên ngoài,
đồng thời còn bên trong nữa. Năng lượng Hiên Viên Kiếm sắc bén vẫn đang
không ngừng phá hư lấy cơ năng trong thân thể hắn. Thân thể đã bị trọng
thương, khiến hắn đã gần kề tử vong rồi.

Hai thân ảnh màu
hồng, lục đã đến bên người Hắc Võ Sĩ hoàng đế, trên người Khủng Bố Đại
Ma Vương Liette Mars phóng ra từng vòng khí tức màu đen bao Hắc Võ Sĩ
hoàng đế vào trong, hai điểm ánh sáng màu đỏ từ trong mắt hắn bắn ra,
đâm vào đáy mắt Hắc Võ Sĩ hoàng đế, thân thể Hắc Võ Sĩ hoàng đế thân thể kịch liệt chấn động, dưới sự trợ giúp của Khủng Bố Đại Ma Vương Liette
Mars mới miễn cưỡng hóa giải kiếm khí trong cơ thể, cái mạng nhỏ của hắn cũng rốt cục cũng bảo vệ được, nhưng muốn khôi phục đến trạng thái đỉnh phong cũng không phải ngày một ngày hai có thể làm được. Dù sao, thương thế mà Tề Nhạc mang cho hắn thật sự quá sâu.

So với hoàng đế Hắc Võ Sĩ, tình huống của Tề Nhạc phải tốt hơn nhiều lắm, phiêu nhiên
rơi xuống đất, hay tay nắm lấy Hiên Viên thần kiếm chọc vào mặt đất
trước mặt, thân thể cơ hồ hoàn toàn dựa lên Hiên Viên Kiếm, một vòi máu
tươi không ngừng từ khóe miệng chảy xuôi mà ra, Kỳ Lân giáp trên người
hắn đã hoàn toàn biến thành tro bụi, lộ ra thân hình toàn bộ màu đỏ,
trên cơ bắp cũng giăng khắp vô số vết thương thật nhỏ, cũng may áo giáp
dưới thân tuy rằng cũng rách nát rồi, nhưng còn vật che chắn, một đầu tóc dài màu đen lúc này đã biến thành màu trắng bạc, ngân quang trong
mắt rõ ràng ảm đạm đi nhiều, triệt để đánh bại Khủng Bố Đại Ma Vương,
hắn cũng phải trả giá rất nhiều.

Cơ ngực cường tráng theo hô
hấp của hắn không ngừng phập phồng lấy. Ánh mắt màu bạc nhìn chăm chú
tất cả trước mặt, Kỳ Lân đồ án trên người bất tri bất giác đã xuất hiện, chỉ có điều hào quang lóng lánh rõ ràng ảm đạm đi rất nhiều. Chỉ có
Hiên Viên Kiếm vẫn lóe sáng, ngạo nghễ lộ ra khí tức của nó.

- Ta nghĩ, trận thứ hai ta cũng thắng. Như vậy, hai vị ai đến chỉ giáo một hồi cuối cùng đây.

Nhìn Khủng Bố Đại Ma Vương Liette Mars và Khủng Bố Đại Ma Vương Mario
trước mặt, Tề Nhạc không có chút ý lùi bước. Hắn rất rõ ràng, những

người trước mặt không có khả năng buông tha mình, cơ hội cuối cùng cũng
chỉ có thể tiêu diệt thêm một Khủng Bố Ma Vương nữa, mới có thể dựa vào
đổ ước lúc trước còn sống rời đi. Nhưng hắn còn lực lượng tái chiến sao? Không có uy lực của Hiên Viên bát kiếm, hắn dựa vào gì để chiến thắng
Khủng Bố Ma Vương đây? Những cái này đã không còn trong phạm vi Tề Nhạc
cân nhắc nữa, chỉ cần có một tia cơ hội, hắn đều sẽ không buông tha.

Khủng Bố Đại Ma Vương Liette Mars hóa thân từ chủ tịch Hắc Ám Quốc Hội nhìn Tề Nhạc nhẹ gật đầu:

- Khó trách ngươi có thể đi vào lĩnh vực Thành Địa Ngục, thực lực của
ngươi đã vượt qua tưởng tượng của ta rất nhiêu. Ngươi tới từ đông
phương, có được thần lực đông phương, nếu hiện giờ ngươi lựa chọn đầu
hàng, ta có thể đại biểu địa ngục khoan dung ngươi, ban cho ngươi lực
lượng càng cường đại hơn nữa.

Tề Nhạc khinh thường hừ một tiếng:

- Nếu ta còn ở trạng thái hoàn hảo, ngươi cảm thấy có bao nhiêu phần
thắng được ta? Ban cho ta lực lượng càng thêm cường đại, không phải là
nói chuyện hoang đường viển vông sao?

Khủng Bố Đại Ma Vương Liette Mars lạnh lùng nhìn Tề Nhạc, hai mắt đỏ như máu kia tràn đầy hào quang khát máu:

- Đúng vậy, ta không đủ để giao cho ngươi lực lượng cường đại, nhưng
Sa-Tăng Đại Ma Vương bọn ta sùng kính lại có thể. Ngài là tồn tại chung
cực, là tồn tại cường đại nhất trên toàn thế giới. Chỉ cần ngươi chịu
đầu hàng, ta nghĩ, nhất định sẽ được Sa-Tăng bệ hạ coi trọng.


Cười nhạt một tiếng, Tề Nhạc nói:

- Ta đến từ phương Đông, phương Đông xinh đẹp mà xa xôi. Với tư cách tử tôn Viêm Hoàng, trên người của ta chảy xuôi huyết dịch Viêm Hoàng, đầu
hàng? Trong tự điển của ta không có từ này. Đến đây đi, đánh cuộc giữa
chúng ta vẫn còn một hồi cuối cùng, hoặc là ngươi giết ta, hoặc là ta
tiêu diệt ngươi rời khỏi nơi này, Lãnh Nhi không biết lúc nào đã đi
tới bên người Tề Nhạc, bàn tay nhỏ bé lạnh buốt nắm lấy cánh tay hắn, lo lắng nói:

- Không, anh không thể lại chiến đấu tiếp, như thế anh sẽ chết đấy.

Quay đầu lại, nhìn Lãnh Nhi, trong đôi mắt bạc lạnh như băng của Tề Nhạc dần toát ra một tia hào quang ôn nhu:

- Thực xin lỗi, Lãnh Nhi, tôi không cách nào bảo hộ cô được nữa rồi.
Tuy rằng tôi không biết bọn hắn sao lại bắt cô đến chỗ này, nhưng tôi
cũng hiểu được cô không phải người bình thường. Chờ đợi bằng hữu và tộc
nhân của cô tới cứu thôi. Những gì tôi có thể đều đã làm rồi.

Hắn trên miệng tuy rằng nói như vậy, nhưng cùng lúc đó, hắn dùng tâm phân nhị dụng chi pháp lặng lẽ truyền âm cho Lãnh Nhi.

Sắc mặt Lãnh Nhi khẽ biến một cái, hai con ngươi màu hồng phấn toát ra
một tia sáng rọi kỳ dị, kiều nhan động lòng người, tóc dài màu vẫn hồng, cho dù vào lúc này vẫn khiến Tề Nhạc sinh ra cảm giác mê say.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận