Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Nghe Trát Cách Lỗ nói làm nội tâm Tề Nhạc sinh ra cảm giác quán thông, con đường trước mắt như sáng lên, đúng thế, vào thời điểm cảnh giới của mình tăng lên bảy vân tuy thực lực tăng lên biên độ lớn nhưng bây giờ nghĩ lại hình như chỉ tăng gấp 1,5 lần so với lúc sáu vân mà thôi, phải biết rằng bảy vân cùng sáu vân chênh lệch khác biệt thật lớn so với năm vân lên sáu vân a.

Cảnh giới bảy vân với tất cả chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần chính là một cái ranh giới, đối với bản thân mình là Kỳ Lân càng phải như vậy, nếu không như vậy thì mình thật sự đạt tới bảy vân sao? Đúng như lời Trát Cách Lỗ đại sư đã nói, tuy Tự Nhiên Chi Nguyên mang lại cho mình chỗ tốt thật lớn nhưng dường như ẩn giấu mấy thứ gì đó. Tứ tường vân thật sự chỉ mang lại cho mình bốn thuộc tính hay sao? Không, tuyệt đối không đơn giản như vậy.

Nghĩ tới đây Tề Nhạc gật gật đầu, nói:

- Đại sư, cám ơn ngài. Tuy hiện giờ tôi chưa nghĩ thông suốt vấn đề nằm ở điểm nào nhưng tôi nghĩ chỉ cần thông qua không ngừng tu luyện mới có thể biết rõ quan hệ ở trong đó. Thời gian không còn sớm chúng ta đi ra ngoài đi, có một số việc tôi phải nói cho mọi người biết.

Trát Cách Lỗ gật gật đầu, vỗ vỗ vai Tề Nhạc nói:

- Tôi không đi, những chuyện cần dạy anh tôi đã dạy xong rồi. Tôi rời khỏi Thánh Phật Tự một đoạn thời gian dài cũng nên tới lúc tôi quay về rồi.

Tề Nhạc biến sắc, nói:


- Đại sư ngài phải đi sao?

Trát Cách Lỗ gật gật đầu, nói:

- Đúng vậy, hiện giờ tôi nên trở về rồi, Tề Nhạc anh không thể chuyện gì cũng dựa vào tôi được. Anh hiện giờ mới là vương của Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần. Hơn nữa hiện tại tôi cũng không có trợ giúp gì đáng nói với chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần nữa rồi, dù sao thế tục không phải là nơi thích hợp cho người xuất gia như tôi. Nếu như có chuyện gì cần tôi giúp đỡ thì anh cứ tới Thánh Phật Tự tìm tôi.

Tề Nhạc trầm mặc một chút, không nói thêm cái gì nữa, hắn đứng dậy đi ra khỏi phòng.

Lúc này trong đại sảnh biệt thự Long Vực tất cả chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần đã đến đông đủ, đương nhiên trừ Minh Minh ra.

Thần sắc Như Nguyệt có chút lo lắng đứng đợi trong đại sảnh, nàng nghe đám người Điền Thử nói lại thần sắc Tề Nhạc không đúng thì trong nội tâm tràn ngập cảm giác bất an. Từ khi trở thành nữ nhân của Tề Nhạc nam nhân này chính là người trọng yếu nhất trong lòng của nàng. Huống chi bọn người Điền Thử suy đoán vẫn có vài phần có thể tin, với tính cách của Tề Nhạc mà nhìn thì chuyện ảnh hưởng tới tâm tình hắn chỉ sợ chỉ có Minh Minh cùng Văn Đình các nàng mà thôi.

Âm thanh mở cửa làm tinh thần của Như Nguyệt khẩn trương lên, các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần ở đây có thực lực không kém tự nhiên có thể cảm giác được Tề Nhạc đi ra khỏi phòng đại sư Trát Cách Lỗ, lập tức đình chỉ nghị luận với nhau và đem ánh mắt nhìn qua bậc thang.

Tề Nhạc bình tĩnh từ trên thang lầu đi xuống nhìn qua nàng, hào quang trong mắt Như Nguyệt hơi chấn động, với tư cách nữ nhân của Tề Nhạc nàng cảm nhận được khí tức biến hóa trên người Tề Nhạc rõ ràng hơn bất cứ kẻ nào. Làn da của Tề Nhạc có hào quang màu xích kim sắc chói lọi, tuy đây là trong biệt thự nhưng đôi cánh màu vàng sau lưng hắn chỉ thu lại chứ không có thu nhập vào trong cơ thể, ngay cả mái tóc cũng biên thành màu vàng, thần sắc trên mặt bình tĩnh tới đáng sợ, sâu trong mắt của hắn Như Nguyệt nhìn thấy chính là mệt mỏi.

Hai cánh sau lưng mở ra Tề Nhạc từ lầu hai trực tiếp nhảy xuống, đại sư Trát Cách Lỗ không có theo hắn đi ra ngoài này, Thân thể của hắn nhẹ nhàng rơi xuống đại sảnh, Tề Nhạc vừa vặn đứng ở bên người Như Nguyệt. Trong mắt Như Nguyệt xuất hiện thần sắc hỏi thăm, tuy nam nhân này nàng nhớ mong mấy tháng nhưng trong nội tâm nàng càng cảm thấy bất an.

Tề Nhạc đi về phía trước rất tự nhiên giữ chặt tay Như Nguyệt, Như Nguyệt giật mình phát hiện tay cua Tề Nhạc thật lạnh, thậm chí có cảm giác như bị đóng băng vậy. Thần sắc trên mặt hơi đổi.

- Tề Nhạc, anh bị sao thế?


Nhẹ nhàng lắc đầu. Tề Nhạc thở sâu, hai cánh sau lưng chậm rãi thu vào trong cơ thể, hào quang màu vàng trên người của hắn thu liễm lại, bởi vì sau lưng có đôi cánh màu vàng cho nên quần áo xuất hiện lỗ hổng nhìn có chút quái dị, thời điểm hai cánh sau lưng Tề Nhạc biến mất thì thần sắc tất cả mọi ở đây biến đổi. Bởi vì bọn họ nhìn thấy mái tóc dài của Tề Nhạc biến thành màu trắng.

Đúng, tuy tính mạng Tề Nhạc được cứu trở về nhưng cơ năng được Đế Tâm Tuyết Liên Vương dẫn phát Tự Nhiên Chi Nguyên khôi phục từ từ, nhưng mà mái tóc dài màu đen vĩnh viễn biến mất rồi. Mái tóc bạc tang thương làm hình thể của Tề Nhạc hiện giờ biến thành tiêu điều.

Đây không phải do thân thể suy yếu trước đó tạo thành mà trong lúc ba ngày bay trở về trong nội tâm Tề Nhạc luôn tràn ngập cảm xúc mặt trái, cái gọi là một đêm bạc đầu cũng chính là do cảm xúc thân thể biến hóa làm tóc của hắn biến thành như vậy.

Mọi người ở đây cảm giác được hào quang màu vàng trên người hắn biến mất thì Tề Nhạc lại suy yếu như vậy, sắc mặt cũng trắng như mái tóc bạc trong hai mắt không còn hào quang tươi trẻ như trước kia, hơn nữa mái tóc trắng này khiến một kẻ mới hai mươi tuổi như hắn bây giờ chẳng khác gì người ba mươi, làn da phi thường khô khốc, thân thể cũng rất suy yếu giống như tùy thời sẽ ngã xuống.

Như Nguyệt hít sâu một hơi cầm chặt tay Tề Nhạc và truyền vân lực vào trong cơ thể Tề Nhạc không chút giữ lại. Nhưng mà vân lực của nàng vừa tiến vào trong cơ thể Tề Nhạc đã bị năng lượng bản thân Tề Nhạc ngăn cản lại.

Tề Nhạc nghiêng đầu nhìn qua nàng một cái rồi lắc đầu với nàng.

Lúc này tất cả chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần đang nhìn qua hắn, ngay cả tính tình của Mạc Đạm Đạm gần đây có chút cổ quái và Quan Tĩnh mới gia nhập Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần cũng phải giật mình khi thấy hắn thế này.

Hình thể Mạc Đạm Đạm vẫn to lớn như tước kia. Chỉ có điều khí tức của nàng càng thêm bá đạo hơn trước mà thôi. Mà Quan Tĩnh nhìn hắn trầm tĩnh hơn trước kia rất nhiều, khí tức chấn động và hình thể của hắn trái ngược nhau hoàn toàn, hiển nhiên là chỗ tốt do hắn tu luyện đúng cách.


- Tất cả mọi người chắc hẳn muốn biết vì sao tôi biến thành bộ dáng này chứ gì?

Tề Nhạc nhàn nhạt nói ra.

Điền Thử nhịn không được nói:

- Lão đại, rốt cuộc là anh bị làm sao? Chị Minh Minh đâu rồi? Còn có chị Văn Đình và Tuyết Nữ cũng biến mất, các nàng không đi tìm anh sao?

Tề Nhạc nhìn qua Điền Thử nhưng không trực tiếp trả lời hắn.

- Tạo thành tình huống bây giờ đều là vì tôi quá ngu xuẩn. Tôi đã làm mọi người lo lắng rồi, Minh Minh bây giờ đang ở trong Kỳ Lân Châu của tôi, bản thân nàng bị trọng thương và khó khôi phục trong thời gian ngắn. Tuyết Nữ bởi vì thương tâm quá độ mà hôn mê nên tôi cũng thu nàng vào trong Kỳ Lân Châu rồi. Mà Văn Đình...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận