Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Ngay sau đó lại có một đôi cánh đen hiện ra sau lưng, hai cánh này
hiện ra và nhanh chóng khép lại bao phủ thân thể mềm mại của Như Nguyệt
vào bên trong.

- Anh không phải thiên sứ nhưng mà từ hôm nay
trở đi anh sẽ dùng cánh của mình bảo vệ em, bảo vệ người anh yêu và thủ
hộ những người bạn của mình. Như Nguyệt, em không phải bi thương cho
anh, Tề Nhạc hiện tại mới thật sự là Kỳ Lân, ít nhất trong nội tâm của
anh bi thương đã biến mất và bắt đầu sinh hoạt mới. Những gì đã mất đi
anh sẽ cố gắng tìm nó trở về lần nữa. Vũ Mâu đã làm tổn thương anh thì
anh sẽ làm cho nàng trả giá thật nhiều. Mất đi thị lực nhưng anh vẫn còn tâm nhãn, nó cũng có thể giúp anh nhìn thấy bên ngoài.

Tuy
ánh mắt của hắn mất đi hào quang nhưng mà tâm của hắn hiện giờ đã sống
lại. Tuy thị giác đã mất nhưng Tự Nhiên Chi Nguyên chính là con mắt thực vật của hắn. Gió màu xanh không ngừng xoay tròn chung quanh thân thể Tề Nhạc, sau đó hai chủng thuộc tính nước và lửa hai chủng thuộc tính hoàn toàn hô ứng với nhau. Vào thời khắc này hòa hợp với nhau, ngọn gió này
của Tề Nhạc giống như đang vỗ dành bi thương trong nội tâm Như Nguyệt.
Lôi điện màu tím như điện xà hiện ra chung quanh.

Giờ này khắc này tâm của Tề Nhạc đã hoàn toàn chìm vào trong tình cảm của Như Nguyệt.

Kỳ Lân Châu mất đi ánh sáng đã lóe lên lên lần nữa, dưới ánh mặt trời
chiếu sáng lại trải qua phát tiết thống khổ suốt một đêm đã biến mất
hoàn toàn. Mất đi thị giác lại đổi lấy tân sinh, tâm của Tề Nhạc hiện
giờ hoàn toàn thức tỉnh, nếu theo lời của hắn thì hiện tại mới là lúc
hắn chính thức phát triển. Tóc đen biến thành tóc trắng, con mắt đen

biến thành đỏ. Tuy sự phát triển của nam nhân này trả giá rất nhiều
nhưng mà từ giờ trở đi tâm của hắn sinh ra biến hóa cực lớn.

Cảm thụ được ngọn gió ôn nhu tâm của Như Nguyệt đã hoàn toàn thoải mái
một chút, nhưng mà nàng lại cảm thấy rất đau lòng, nước mắt đã nhuộm đỏ
quần áo cua nàng thì nó đại diện cho bao nhiêu thống khổ đây! Nàng hiện
tại thà rằng mình chết đi vì Tề Nhạc chứ không phải Văn Đình.

Chậm rãi ngẩng đầu thở sâu, Tề Nhạc lại hét lên lần nữa, tất cả thực
vật trên núi Thiên Hương lúc này theo tiếng thét dài của hắn mà chấn
động, khí tức Tự Nhiên Chi Nguyên làm cho nội tâm của hắn nhìn rõ chung
quanh, thực vật lúc này chính là ánh mắt của hắn.

Mỉm cười,
con mắt đỏ của Tề Nhạc lúc này phát ra hào quang màu đỏ thần bí, đôi mắt đồ án Kỳ Lân trước ngực của hắn từ màu bạc lúc này biến thành màu đỏ.

Cúi đầu xuống khẽ hôn lên gương mặt yêu kiều của Như Nguyệt một cái,
hắn dùng gương mặt của mình vuốt ve gò má của Như Nguyệt.

- Cảm giác thật thoải mái. Như Nguyệt, chúng ta nên trở về đi. Một ngày mới bắt đầu và Kỳ Lân mới cũng xuất hiện.

Như Nguyệt giãy dụa trong ngực của Tề Nhạc ra. Nàng hiện giờ cởi chiếc
váy dính màu trước mặt của hắn. Hào quang trong mắt lập lòe.

- Em vĩnh viễn lưu giữ nó lại và vĩnh viễn nhớ kỹ đêm hôm qua. Đáp ứng em đi người yêu của em, vĩnh viễn không nên tái diễn ngày hôm qua. Nếu
không anh sẽ mất em đấy. Bởi vì thống khổ của anh làm tâm của em thống
khổ, em tuyệt đối không thể thừa nhận thống khổ này thêm lần nào nữa!

Dụng tâm nhìn qua gương mặt nữ nhân mình yêu thương trước mặt, Tề Nhạc gật đầu đầy kiên định.

- Anh cam đoan.

Trong mắt xuất hiện hào quang nhàn nhạt, thân thể mềm mại xích lõa của
Như Nguyệt dung nhập vào ôm ấp của hắn lần nữa, thân thể của Tề Nhạc ma
sát với thân thể trắng nõn trong ngực, vào lúc này trong lòng hai người
không có ý niệm tình dục, có chỉ là quyến luyến nhau thật sâu.

Thời điểm Tề Nhạc cùng Như Nguyệt trở lại biệt thự Long Vực lần nữa đã là sáng sớm.

Tề Nhạc về phòng của mình và không đi ra, mà Như Nguyệt bảo Chu thúc chuẩn bị thức ăn trong biệt thự bày ra ở phòng ăn.

Chiêu tập tất cả chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần lại, Như Nguyệt bình
tĩnh đem những chuyện xảy ra trên người của Tề Nhạc ở phương tây nói rõ
với tất cả mọi người.


Đây là Tề Nhạc bảo nàng làm như vậy,
bởi vì đêm qua hắn đã thông suốt cho nên không cần phải giấu diếm thêm
làm cái gì nữa, dù sao mọi người có quyền được biết rõ.

Tất cả mọi người trầm mặc nghe Như Nguyệt kể lại, khi nghe kể xong cả đại sảnh lâm vào trầm mặc trong năm phút.

Từ Đông thở dài một tiếng, nói:

- Chỉ sợ không có gì thống khổ bằng việc người yêu mình phản bội cả. Tề Nhạc phải thừa nhận nhiều việc và trải qua nhiều kinh nghiệm như vậy
khó trách ăn đả kích lớn như vậy. Như Nguyệt, chúng ta nên làm gì bây
giờ, phải làm gì giúp Tề Nhạc không thống khổ nữa.

Như Nguyệt cúi đầu xuống lẳng lặng nói:

- Các vị không trách anh ta sao? Làm một nữ nhân mà biến mình thành như vậy các vị không trách sao?

Quản Bình cũng thở dài một hơi, cười khổ lắc đầu nói:

- Có cái gì mà trách chứ? Những thứ như tình cảm rất khó dùng lời lẽ mà hình dung được. Huống chi Tề Nhạc đã thừa nhận nhiều thống khổ như vậy
nên tôi cho rằng qua việc này anh ta sẽ thành thục hơn trước. Tôi tin
tưởng vương của chúng ta nhất định từ trong thống khổ tỉnh táo lại.
Chúng ta nên làm không phải là trách cứ mà là trợ giúp cho anh ta mau
chóng thoát khỏi thống khổ này.

Yến Tiểu Ất tức giận mắng một tiếng.

- Vũ Mâu tiện nhân kia, mẹ kiếp, con tiện nhân kia dám lừa gạt tình cảm của lão đại, nếu có cơ hội tôi nhất định chơi chết con tiện nhân này,
không phải tiện nhân này là xử nữ thần sao? Tôi sẽ làm cho tiện nhân này không thành thần thì ả xứng là cái gì chứ.

Hồ Quang hừ lạnh một tiếng nói:


- Hy Lạp còn có Giáo Đình. Bọn chúng đúng là không xem chúng ta vào mắt mà! Lão nhị, xem ra Thánh Hỏa Giáo chúng ta cũng nên hành động một
chút. Nhất định phải cho chúng biết rõ người của chúng ta không phải dễ
khi dễ như vậy.

Dịch An lúc này lại tiếp nhận xưng hô lão nhị, trầm giọng nói:

- Anh chuẩn bị làm như thế nào? Những trưởng lão trong giáo không đồng ý với quyết định của chúng ta.

Trong mắt Hồ Quang xuất hiện một tia hào quang khinh thường.

- Những lão gia hỏa kia trừ kéo chân sau chúng ta ra còn có thể làm
cái gì? Bọn họ muốn đi tìm chết thì ngăn cản thử xem, chuyện này tôi đã
quyết định chẳng lẽ còn cho phép bọn chúng phản đối sao? Chúng ta làm
lớn một chút đi, liên hệ lính đánh thuê nước ngoài, rất lâu rồi không có xem pháo hoa a, tôi nghĩ Hy Lạp cùng thánh đường St. Paul ở Luân Đôn
dường như là nơi bắn pháo hoa rất tốt a.

Mạc Địch đi đến bên
người Như Nguyệt, nàng nhìn ra hôm nay sắc mặt Như Nguyệt thật không
tốt, sắc mặt tái nhợt có chút không bình thường, giữ chặt tay Như Nguyệt thấp giọng nói:

- Anh ta như thế nào rồi? Ngày hôm qua các người đi một đêm không về làm tất
cả mọi người rất lo lắng. Đạm Đạm đã nói với tôi là nàng sẽ tham gia đặc huấn tập trung lần này.

Như Nguyệt nhẹ nhàng lắc đầu, nói:


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận