Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Thiên Hồn hỏi:

- Chuyện gì đã xảy ra?

Thực Vật Hồn nhìn qua Tề Nhạc thần bí nói:

- Đây là bí mật. Tôi có một thỉnh cầu cần nói với đội trưởng.

Thiên Hồn lúc này mới kịp phản ứng, nói:

- Trời ạ! Thực Vật Hồn, cô thật sự nói chuyện được rồi. Tề Nhạc, anh là thần tiên sao?

Tề Nhạc chỉ nhún nhún vai nhưng không nói thêm cái gì. Thực Vật Hồn mân mê cái miệng nhỏ nhắn nói:

- Đội trưởng, anh có nghe tôi nói chuyện hay không thế!

- À? Cô nói cái gì?

Thiên Hồn ngơ ngác nhìn qua Thực Vật Hồn, tuy thực lực của hắn không
kém nhưng nhìn qua dung nhan tuyệt mỹ của Thực Vật Hồn vẫn có chút ngẩn
người, dù sao đây là chiến hữu của hắn a! Hắn còn chưa nhìn thấy gương
mặt vui vẻ của Thực Vật Hồn như bây giờ.

Thực Vật Hồn nói:

- Tôi tiến vào Viêm Hoàng Hồn đã không ít năm, từ năm anh phát hiện tôi có năng lực khống chế thực vật tôi liền trở thành một phần tử của Viêm
Hoàng Hồn. Tôi một mực không có nói ra chuyện này nhưng hiện tại tôi
cũng có năng lực nói chuyện rồi. Tôi thật sự chán ghét sinh hoạt chỉ có
chém giết thế này, đội trưởng, anh có thể giúp tôi giã từ cuộc sống này
không, tôi muốn rời khỏi Viêm Hoàng Hồn để làm một người bình thường.

Thiên Hồn giật mình nói:


- Cái gì? Cô muốn thoát ly tổ chức sao? Như vậy sao được, cô cũng biết
hiện giờ cô chính là vương bài của Viêm Hoàng Hồn đấy. Nếu cô đi thì tôi làm sao báo cáo với cấp trên đây.

Thực Vật Hồn quật cường nói:

- Dù sao tôi bỏ qua. Tôi đã quyết định và chuyện làm thế nào sẽ do đội
trưởng giải quyết. Tôi đã lập không ít công lao cho quốc gia mà hiện giờ cái gì tôi cũng không cần, chỉ muốn tự do của mình chẳng lẽ cũng không
được sao?

Nhìn qua lệ quang trong mắt của Thực Vật Hồn ngay
cả tâm cứng như sắt đá của Thiên Hồn cũng phải mềm lại. Dù sao hắn là
người nhìn Thực Vật Hồn lớn lên ah!

Trong lòng hắn đối đãi Thực Vật Hồn như là em gái của mình.

- Được rồi, tôi sẽ thử xem. Nhưng cô cũng biết Viêm Hoàng Hồn là một
ngành vô cùng quan trọng với quốc gia của chúng ta. Tất cả thành viên
của Viêm Hoàng Hồn bản thân đã không về mình nữa. Muốn rời khỏi cũng
không phải chuyện đơn giản như vậy. Dù sao trước kia cô tham dự nhiều
hành động và biết quá nhiều bí mật a.

Sắc mặt Thực Vật Hồn hơi đổi, nói:

- Đội trưởng, chẳng lẽ thật sự phải tẩy não mới được rời khỏi Viêm Hoàng Hồn sao?

Thiên Hồn dứt khoát nói:

- Vì lợi ích quốc gia đây là giác ngộ của mỗi thành viên trong Viêm
Hoàng Hồn phải có. Thực xin lỗi Thực Vật Hồn, cho dù tôi là đội trưởng
và nếu tôi thật sự rời đi cũng nhất định phải trải qua quá trình này.

Sắc mặt Thực Vật Hồn có chút tái nhợt. Thời điểm muốn nói cái gì đó Tề Nhạc mở miệng.

- Nếu tôi bảo đảm cho nàng thì sao? Các người có kiên trì như vậy không?

Sắc mặt Thiên Hồn hơi đổi, ánh mắt nhìn qua Tề Nhạc nhiều hơn mấy thứ
gì đó. Phải biết rằng Tề Nhạc hiện tại ở nước cộng hòa Viêm Hoàng có địa vị phi thường siêu nhiên đấy, tuy Tề Nhạc không có tiếp xúc với cơ cấu
thượng tầng của quốc gia nhưng mà quyền lực Tề Nhạc nắm giữ trong tay
cũng không phải Thiên Hồn có khả năng so sánh được. Ngay cả quan hệ hôn
sự của Minh Minh và con trai tổng thống Hy Lạp bị hắn phá hư mà quốc gia không có ý truy cứu đã nói rõ địa vị Tề Nhạc cực kỳ trọng yếu.

Cơ Đức cười khổ nói:

- Sư phụ, ngài cũng nên quan tâm tới an nguy của đội trưởng a. Không
chỉ có Thực Vật Hồn muội muội mà ngay cả tôi một khi rời khỏi Viêm Hoàng Hồn cũng nhất định trải qua quá trình tẩy não này. Tẩy đi một bộ phận
trí nhớ.

Tề Nhạc nhíu mày, nói:

- Nếu là như vậy
thì tôi đã đi tới tổng bộ Viêm Hoàng Hồn các người cũng từng đã tham gia hành động của các người có phải tôi cũng tiếp nhận quá trình này hay
không?

- Cái này...


Thiên Hồn nhìn qua Tề Nhạc
tràn ngập do dự, lần trước Tề Nhạc trợ giúp bọn họ thanh trừ Hấp Huyết
Quỷ cũng lập được công lao lớn cho quốc gia, đồng thời bọn họ trong Viêm Hoàng Hồn cũng sinh ra chuyển biến cực lớn trong ấn tượng về Tề Nhạc a.

Thiên Hồn rất rõ ràng so sánh với Thực Vật Hồn thì Tề Nhạc còn đáng sợ
hơn rất nhiều. Hắn thật sự không dám mạo hiểm đắc tội Tề Nhạc mà phản
bác lại a.

Suy đi nghĩ lại Thiên Hồn cười khổ nói:

- Tề huynh đệ, anh không nên làm tôi khó xử a. Như vậy đi, tôi sẽ xin
chỉ thị lên cấp trên về chuyện này, anh yên tâm là tôi sẽ đảm bảo báo
cáo chi tiết về chuyện của Thực Vật Hồn a, chỉ cần có tin tức tôi sẽ
thông tri cho anh, được chứ?

Tề Nhạc nghĩ lại rồi nói:

- Vậy được rồi. Tôi cũng không muốn làm quốc gia khó xử nhưng Thiên Hồn đại ca nên chuyển cáo với thượng cấp của mình là: mỗi một thành viên
Viêm Hoàng Hồn đều trả giá vì quốc gia quá nhiều và cũng lập nhiều công
lao cho quốc gia rồi, nếu như kết quả cuối cùng là bị tẩy não chỉ sợ
không phải là khen thưởng xứng đáng với công thần đâu. Tẩy não tôi rất
rõ ràng, một khi tác dụng lên thân người cũng chỉ có thể giữ lại một số
trí nhớ, khi đó cho dù quốc gia có nhiều tiền để đền bù tổn thất nhưng
cũng sinh ra ảnh hưởng vĩnh cửu với bản thân. Chẳng lẽ các người không
cải biến cách làm thêm một chút được sao? Cho dù Viêm Hoàng Hồn có nhiều bí mật hơn nữa cũng không thể dùng phương pháp này mà bảo hộ được. Nói
đến thế thôi, tôi đi trước, nhưng có một câu tôi phải nói trước là nếu
Thực Vật Hồn muội muội có chuyện gì thì đừng trách tôi.

Nói
đến đây Tề Nhạc quay người đi ra ngoài, tuy hắn mất đi thị giác nhưng
tinh thần lực cường đại vẫn làm hắn nhớ được đường đi a, Hắn đi ra ngoài không sai một ly nào.

Cơ Đức nhìn qua Thiên Hồn xong rồi vội vàng đuổi theo, hắn cũng không hy vọng Tề Nhạc gặp được những thành
viên Viêm Hoàng Hồn chưa gặp mà xảy ra xung đột. Hiện tại khí tức lạnh
như băng của Tề Nhạc đáng sợ như thế, có trời mới biết mấy gia hỏa ngăn
cản đường đi của Tề Nhạc sẽ xảy ra chuyện gì.

Nhìn qua Tề Nhạc rời đi, Thiên Hồn nhìn Thực Vật Hồn cười khổ nói:


- Cô đã gây phiền toái cho tôi rồi.

Thực Vật Hồn mỉm cười, nói:

- Đội trưởng, anh biết sao tôi rời đi không?

Thiên Hồn sững sờ, nói:

- Không phải cô đã nói ghét sinh hoạt chém chém giết giết rồi sao?

Thực Vật Hồn cười nói:

- Nhưng mà nhiệm vụ hàng năm của tôi không nhiều lắm a! Tôi rời khỏi
nơi này kỳ thật nguyên nhân chỉ có một. Vừa rồi ở trước mặt Tề Nhạc ca
ca khó nói ra mà thôi.

Thiên Hồn kinh ngạc nói:

-
Là cái gì? Tôi còn không nghĩ ra vì nguyên nhân gì mà cô lại rời khỏi
nơi này a. Thực Vật Hồn, cô ở trong Viêm Hoàng Hồn chúng ta là người
được sủng ái nhất a. Tất cả mọi người đối đãi với cô như em gái đấy, cô
cam lòng rời khỏi chúng tôi sao?

Vành mắt Thực Vật Hồn đỏ lên, nói:

- Tuy tôi không bỏ được nhưng tôi có nơi cần phải đi, tôi cần phải báo ân a.

Nhìn qua bộ dáng của Thực Vật Hồn thì lúc này Thiên Hồn giật mình, hào
quang trong mắt chợt lóe sáng, đắng chát lúc trước đã biến mất mà chuyển biến thành hưng phấn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận