Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Nhưng vì sao mình vẫn còn thống khổ như vậy? Tề Nhạc thật hận, hận
chính mình vẫn không cách nào quên được nữ nhân kia và không cách nào
quên được đoạn thời gian ở Athen, nhưng mà càng làm hắn không quên nhất
chính là thống khổ do nữ nhân kia mang lại.

Thu đôi cánh của
mình lại và hạ xuống đất, mái tóc bạc trắng của Tề Nhạc lúc này bao phủ
một màu vàng, tuy không có tiến hành Bản Chúc Tương Dị Hóa nhưng năng
lượng hắn phát ra lúc này lại làm cho Thương Băng ngay cả bào trì tư thế đứng cũng khó khăn. Dù sao Tứ Tường Vân Kỳ Lân tiếp cận bảy vân quá mức cường đại.

- Tề Nhạc, anh điên rồi sao?

Thương Băng giật mình nhìn nhìn qua hắn, lệ quang trong mắt lưu chuyển.

- Em chỉ nói giấc mộng của mình mà thôi, cho dù anh không muốn đáp ứng cũng không cần...

Vừa nói những lời này thì Tề Nhạc đã lao tới trước mặt của nàng, một
tay ôm lấy thân thể mềm mại của Thương Băng vào ngực mình và điên cuồng
hôn hít gương mặt sáng bóng ấy, ánh mắt của hắn lúc này nhìn hơi điên
cuồng và khí tức tràn ngập cảm giác bá đạo.

- Thực xin lỗi, anh thực xin lỗi. Thương Băng, anh...

Bỗng nhiên cánh môi mềm mại đã ngăn miệng của Tề Nhạc lại, những lời
hắn định nói đã bị Thương Băng dùng đôi môi của mình ngăn cản hắn nói,

nàng bây giờ điên cuồng hôn trả Tề Nhạc và hai người đứng bên cạnh xe
cảnh sát ôm chặt đối phương.

Thật lâu khi hơi thở của hai người trở nên dồn dập vì hôn quá lâu mới chịu ngừng hôn nhau.

Ánh mắt Tề Nhạc nhìn qua Thương Băng cũng dịu dàng hơn nhiều.

- Tề Nhạc, rốt cuộc anh bị sao thế?

Ánh mắt Tề Nhạc lúc ngày ngây ngốc.

- Hy Lạp, Athen, những nơi này không lâu trước đây anh đã đi tới vịnh
Balkan và anh cũng ngồi du thuyền du lịch qua biển Aegean. Nếu như không có nàng thì anh cũng không biến thành như vậy, Klinsmann sẽ không chết, Đế Tâm Tuyết Liên Vương sẽ không chết, Văn Đình... Văn Đình nàng cũng
không chết. Con mắt của anh cũng không mù, tuy anh vẫn còn sống nhưng
mắt anh bị mù không nhìn ra mục đích chân chính của nàng ta, anh là
người ngu nhất thế giới này.

Tuy Tề Nhạc nói rất hàm hồ nhưng Thương Băng cũng đã từ trong lời Tề Nhạc nói mà tỉnh ngộ ra, khó trách
phản ứng của hắn kịch liệt như vậy thì ra đã xảy ra quá nhiều chuyện từ
những nơi nàng nói, thời điểm nàng nghe Tề Nhạc nói mình bị mù thì mới
hiểu được vì cái gì hắn hắn không nhìn thẳng vào mình, một người mù thì
làm sao mà nhìn ai được chứ? Tám tháng chờ đợi làm cho nàng cảm thấy
thống khổ, nhưng mà những thống khổ này so với những gì nam nhân này
trải qua còn kém hơn rất nhiều, mắt bị mù và mái tóc bạc hiển nhiên đã
nói rõ những lời của hắn định nói. Khó trách trên người của hắn có khí
tức bi thương mạnh như vậy. Dưới loại tình huống này hắn vẫn không quên
mình, đi tìm mình thì đã nói lên tất cả.

Cầm chặt tay Tề Nhạc Thương Băng ôn nhu nói:

- Đừng nói, cái gì cũng đừng nói, anh và em trở về đi.

Xe cảnh sát không cần tới nữa, nàng không muốn đi làm nhiệm vụ của
mình, vì Tề Nhạc nên Thương Băng buông tha cho tất cả những gì nàng đạt
được mà chọn lồng ngực ấm áp của hắn, hai người trực tiếp bay trở về
biệt thự Long Vực.

Sau khi bọn họ hạ xuống bãi cỏ trong biệt
thự Long Vực thì Yến Tiểu Ất đang đi ra ngoài tản bộ, nhìn thấy Tè Nhạc
mang nữ nhân trở về thì hắn giật mình trừng to mắt, nhưng mà trong nội
tâm của hắn tràn ngập cảm giác vui sướng a. Ở phương diện nữ nhân này
hắn tương tự như Tề Nhạc. Nhìn qua Tề Nhạc mang nữ nhân về thì Yến Tiểu
Ất cũng cao hứng thay cho hắn bởi vì chỉ có như vậy Tề Nhạc mới là côn

đồ trước kia! Cũng chứng minh những đả kích kia từ từ được phóng thích.

- Oa, lão đại, anh quá mạnh mẽ nha ngay cả nữ cảnh sát đều cũng cua được, nàng quá xinh đẹp a.

Yến Tiểu Ất cười xấu xa nhìn qua Tề Nhạc cùng Thương Băng.

Tề Nhạc nhíu mày, nói:

- Anh đã chuẩn bị xong chưa, ngày mai chúng ta xuất phát rồi đấy.

Yến Tiểu Ất nhìn qua Thương Băng lập tức cảm thấy trong mắt sáng ngời,
tuy từ tướng mạo thì Thương Băng so với Như Nguyệt cùng Minh Minh còn
kém nửa phần nhưng mà nàng có dáng người cùng khí tức nỏng bỏng hoàn mỹ
kiểu Châu Âu, hơn nữa còn mặc đồng phục cảnh sát nên tràn ngập sức hấp
dẫn mạnh mẽ, cực phẩm, tuyệt đối là cực phẩm ah! Lão đại đúng là lão
đại, con mắt tuy không thấy đường nhưng mà trình độ lựa chọn mỹ nữ không có hạ thấp nửa phần a. Nhưng mà làm cho hắn bất an là Tề Nhạc mang nữ
nhân về nhưng khí tức trên người không có nhẹ nhàng hơn chút nào, chẳng
những sắc mặt lạnh như băng mà ngay cả bi thương trên người cũng không
bớt đi.

- Lão đại nên chuẩn bị chúng ta đã sớm chuẩn bị xong rồi, anh yên tâm vì lần này sẽ không có ai lười biếng đâu.

Sắc mặt Tề Nhạc trở nên bình thản hơn một ít, kéo tay Thương Băng đi qua bên cạnh Tiểu Ất bên vỗ vỗ bả vai hắn, nói:

- Hảo huynh đệ, từ nay về sau chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần chúng ta nhất định không bị kẻ nào khi nhục cả.

Minh Minh đã từ trong tu luyện tỉnh táo lại, tuy thực lực chỉ khôi phục năm thành nhưng mà lúc trước Tề Nhạc trị liệu năm ngày đã điều chỉnh
thân thể nàng bình thường lại. Vượt quá dự đoán của Tề Nhạc là hắn mang
theo Thương Băng trở về, bất luận là Như Nguyệt, Minh Minh hay Tuyết Nữ
vừa mới thổ lộ với mình không có bất kỳ bất mãn nào, các nàng vui vẻ

tiếp nhận sự tồn tại của Thương Băng. Như Nguyệt nhìn thấy Thương Băng
liền thân mật trực tiếp kéo Thương Băng đi cùng an bài một phòng trong
biệt thự.

Tuy các nàng ngoài miệng không nói nhưng Tề Nhạc
cũng hiểu các nàng làm như vậy đều không hy vọng chính mình có chút kích thích nào, phần nhân tình này làm cho nội tâm của hắn tràn ngập cảm
động. Đây mới là nhà của mình a! Thương Băng đã mang về thì tâm của mình cũng nên phong tỏa lại. Hắn muốn in dấu ấn của các nàng vào sâu thẳm
con tim của mình. Tề Nhạc cũng không nói thêm gì nhưng mà trong lòng của hắn lại thề từ giờ trở đi, bất luận là nữ nhân xinh đẹp cỡ nào hắn
tuyệt đối không nhúng chàm nửa phần. Cũng tuyệt đối không để nữ nhân của mình bị tổn thương nửa phần.

Sáng sớm khi ánh mặt trời đầu
tiên chiếu sáng khắp nơi tỏa ánh sáng ấm áp nuôi dưỡng vạn vật, thời
điểm thực vật bắt đầu hô hấp thì ba chiếc xe buýt lặng yên đi vào biệt
thự Long Vực.

Biệt thự Long Vực có diện tích cực lớn và so
sánh với biệt thự bình thường có diện tích hoa viên rộng gấp mười lần,
tổng diện tích đủ để xây dựng một khu nhà cao cấp. Cho nên ba chiếc xe
buýt hào hoa tiến vào cũng không có chen chúc trong hoa viên.

Cửa xe mở ra các thanh niên trẻ tuổi mặc quần áo xanh, vàng, đỏ, lam đi xuống, tuy tốc độ của bọn họ cực nhanh nhưng động tác phi thường nhẹ
nhàng linh hoạt, ba chiếc xe này chở theo một trăm hai mươi người, không phát ra chút âm thanh nào và bọn họ dựa theo các màu quần áo khác nhau
của mình đứng thành bốn hàng, quay mắt nhìn vào biệt thự và lẳng lặng
chờ đợi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận