Nghe Tề Nhạc nói Như Nguyệt cùng Tuyết Nữ mới hiểu được, Như Nguyệt có chút lo lắng nói:
- Thế nhưng mà bọn họ thật sự có thể chống cự vượt qua vòi rồng sao? Sẽ không có nguy hiểm gì chứ?
Tề Nhạc lắc đầu, nói:
- Yên tâm đi, tinh thần lực của anh đã dõi theo bọn họ rồi, một khi gặp nguy hiểm thì anh sẽ ngừng vòi rồng lại. Các em nên nhìn bọn họ làm gì
để chống chọi vòi rồng thì hơn. Đến đây, đem tay của các em cho anh.
Như Nguyệt cùng Tuyết Nữ không hẹn mà cùng ngồi xuống bên người Tề
Nhạc, đem tay đưa tới trước mặt Tề Nhạc, Tề Nhạc phân biệt bắt lấy bàn
tay nhỏ nhắn của các nàng, vận chuyển tinh thần lực khống chế vòi rồng
và vừa dung hợp tinh thần với hai nàng, tất cả những gì dùng tâm nhãn
nhìn thấy đều truyền cho các nàng.
Kinh nghiệm thực chiến
phong phú nên bọn họ phát động công kích theo hình xoắn ốc ngược vào vòi rồng, công kích ngược hướng xoay của vòi rồng làm ảnh hưởng công kích
của vòi rồng và làm suy yếu nó. Tuy Mạc Địch mới chỉ năm vân nhưng mà
tốc độ công kích của nàng trong chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần là nhanh
nhất, ngay cả Tề Nhạc nhìn thấy năng lực công kích của nàng cũng phải
tán thưởng. Một đạo thanh sắc quang mang liên tiếp từ chân của Mạc Địch
bắn ra ngoài. Tay của nàng bám chặt vào vách núi và dùng tốc độ không
tưởng tượng đá vào không trung, hai chân luân chuyển đá ra, nàng đã tạo
ra đạo phong nhận xoắn ốc ngược về vòi rồng, mỗi một phong nhận vừa đá
ra thì có diện tích nửa mét, nhưng sau khi phong nhận vừa rời khỏi chân
nàng thì lập tức khuếch trương hình thành phong nhận năm mét, phong nhận xoay tròn phát ra âm thanh chói tai trực tiếp bắn vào vòi rồng, phương
hướng công kích của nàng đồng dạng cũng là cụ phong, hai chân đá ra các
đạo phong nhận hình thành một vòng cung nhịp nhàng, tuy Mạc Địch không
cách nào khống chế năng lượng như Tề Nhạc nhưng công kích không hề gián
đoạn như thế chỉ sợ bất cứ kẻ nào cũng phải đỏ mặt xấu hổ, huống chi
nàng còn phát ra phong nhận bá đạo như thế.
Có ba người dẫn
đầu nên mấy vị chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần khác cũng phát động công
kích theo, nhưng các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần đều am hiểu năng lực khác nhau, có chủ năng lượng, có chủ tính linh hoạt hoặc là năng lực
đặc thù. Như Hồ Quang thì năng lượng của hắn không yếu hơn những người
khác, nhưng mà năng lực mạnh nhất của hắn là độc tố, năng lượng bản thân hơn phân nửa là do độc tố chuyển hóa mà thành. Cho nên lúc này không
phát huy được bao nhiêu lực lượng, Dịch An có tình huống không khác hắn
lắm, Dịch An vào thời điểm công kích năng lượng là cực kỳ cứng, hơn nữa
thân thủ linh hoạt rất dễ dàng hình thành đả kích tử vong cho đối thủ,
nhưng muốn nói đem năng lượng đánh ra ngoài thì không phải thứ hắn am
hiểu.
Cho nên hai người chỉ có thể tận lực bảo vệ đồng đội
của mình, muốn giúp đỡ càng khó khăn a. Hãn Mã Xương Kiệt cũng không
phải kẻ tầm thường, hắn là tiên thiên giác tỉnh giả và đi theo Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần tu luyện trong khoảng thời gian này đối với năng lượng bản
thân khống chế không tệ, tuy không thể như Mạc Địch nhưng mỗi lần công
kích đều rất cường hoành, đều có thể khiến vòi rồng chấn động. Bốn người trở thành người công kích chủ yếu. Bốn người bọn họ toàn lực công kích
khiến năng lượng vòi rồng ảnh hưởng thật lớn, đã không thể tiến hành
công kích mạnh như trước kia.
Vòi rồng tiếp tục thêm một giờ
mới tiêu tán đi, tất cả mọi người hư thoát ngã ngồi xuống mặt đất, bọn
họ lúc này mới cảm nhận được sự khủng bố của thiên nhiên. Chỉ có rất ít
người còn chỉnh tề, đại đa số quần áo trên người biến thành giẻ rách.
Bởi vì trước kia bảo vệ tính mạng của mình nên đem năng lượng bản thân
phát huy tới cực hạn, lúc này đại đa số người lực lượng hao hết, cảm
giác rét lạnh không ngừng xâm lấn cơ thể của bọn họ, bây giờ bọn họ mới
hiểu được vượt qua ngọn núi này là khó khăn cỡ nào. Chỉ có mấy chiến sĩ
Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần thực lực cường đại bây giờ mới còn dư lực, nhưng
bọn họ không thể nghỉ ngơi được, không ngừng đi kêu gọi đồng bạn của
mình, không cho bọn họ tiến vào trạng thái ngủ. Nơi này chính là núi
tuyết a, một khi ngủ chỉ sợ sẽ vĩnh viễn nằm lại nơi này.
Lúc trước vòi rồng công kích các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần căn bản đều biết được vị trí của nhau, Từ Đông tiêu hao tuy rất lớn nhưng thực lực
của hắn cũng là người mạnh nhất hiện giờ và có năng lực phi hành, hắn vỗ cánh bay lên vách đá liên hệ với mỗi đội trưởng một đội. Sau khi trải
qua thương nghị ngắn ngủi bọn họ quyết định bay xuống dưới. Lúc này tu
chỉnh các đội khác và vì an toàn của đồng đội hiện tại đã không có khả
năng tiếp tục leo núi.
Tề Nhạc sau khi hoàn thành khống chế
lần nữa tiến vào trạng thái tu luyện, trên mặt không có chút biểu tình
nào giống như vừa rồi không có chút quan hệ nào với hắn, làm cho Như
Nguyệt cùng Tuyết Nữ có cảm giác không biết nên khóc hay cười. Thông qua tinh thần lực của Tề Nhạc nhìn thấy bộ dáng chật vật của mọi người trên núi thì các nàng cảm giác mình thật may mắn, đồng thời cũng đặt dấu hỏi cho tập huấn lần này. Ngày đầu tiên đã làm như vậy thì tập huấn sau đó
sẽ là cái gì?
Theo đề nghị của Từ Đông vì bảo vệ mọi người an toàn thì mười hai đội sẽ cùng tụ tập vào giữa sườn núi, sau đó chuẩn bị hạ xuống ranh giới không có tuyết nghỉ ngơi một lát rồi xuống núi. Lúc
này đang ở độ cao hơn ngàn mét thì không phải dễ ứng phó như vậy được.
Nhìn thấy người bốn đại gia tộc hao hết thể lực thì chiến sĩ Sinh Tiếu
Thủ Hộ Thần nhìn nhau cười khổ. Cơn vòi rồng kia làm cho bọn họ đối với
thế giới này có cảm giác lạ lẫm và mệt mỏi. Dù sao trong lòng bọn họ thì lực lượng tự nhiên là không thể chống lại. Lần này chỉ là vận khí tốt,
nếu như lần sau vòi rồng mạnh như vậy xuất hiện thì chỉ sợ bọn họ không
thể chu toàn như bây giờ. Tuy bọn rất quen thuộc Tề Nhạc nhưng bây giờ
không có người nào nghĩ tới cơn vòi rồng vừa rồi là tác phẩm của Tề Nhạc a.
Thật vất vả mới hạ xuống ranh giới không có tuyết thì Từ
Đông tạm thời với tư cách tổng chi huy ra lệnh cho mọi người tụ tập cùng một chỗ giữa sườn núi, do người của Từ gia dùng năng lượng hỏa diễm
sưởi ấm cho mọi người, hơn nữa lấy lương khô mang theo trên người ra ăn. Sau khi thể lực khôi phục một chút thì tiếp tục đi xuống núi trở về
thôn trang.
- Điền Thử, anh không sao chứ.
Từ Đông liếc mắt nhìn qua Điền Thử đang thở dốc hổn hển.
Điền Thử lúc này đã nói không ra lời, chỉ ngồi một chỗ và phất phất tay với Từ Đông.
Thực lực của hắn tuy đạt ba vân rồi nhưng mà hắn là người cực kỳ đặc
thù trong chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, đối kháng vòi rồng không phải
sở trường của hắn, năng lực chỉnh thể cũng không được, trước kia vì bảo
vệ đồng đội của mình nên trên người hắn trước sau bị vòi rồng oanh kích
vài lần thật mạnh, quần áo trên lưng lúc này có chỗ tổn hại, cũng lưu
lại mấy dấu vết màu tím trên lưng, nếu như không phải Tề Nhạc đã dùng
năng lượng Tự Nhiên Chi Nguyên cải tạo thân thể của hắn thì chỉ sợ Điền
Thử lúc này đã sớm đầy máu. Các đồng đội của hắn lúc này đang ân cần
nhìn qua hắn. Phải biết rằng có nhiều lần Điền Thử đã mạo hiểm dùng thân của mình cứu bọn họ. Đối với những người trẻ tuổi này đã tràn ngập tôn
kính với người đội trưởng mập mạp này rồi.