Chiến đấu cự ly xa biến thành cận thân chiến đấu, chiến sĩ Sinh Tiếu long cùng Hắc Long trên không trung triển khai quyết đấu, mặc dù là cận thân. Bất quá cả hai vẫn không có chính thức va chạm thân thể, long lực của từng người phát ra thường thường còn cách thân thể mấy mét trên
không thì năng lượng cũng đã đụng vào nhau, trong lúc nhất thời, trên
không trung của dãy núi Côn Lôn không ngừng vang lên từng chuỗi tiếng nổ mạnh mãnh liệt. Mỗi một lần đều sinh ra sóng năng lượng khổng lồ, hiện
tại cho dù Tuyết Nữ cố tình trợ giúp Như Nguyệt, cũng rất khó tiếp cận
trung tâm của chiến trường.
Bạch long quay quanh bên dưới nhìn chăm chú lên trượng phu cùng Như Nguyệt chiến đấu.
Nàng rất hiểu thực lực của Hắc Long vì thế cũng không có gì lo lắng.
Cho dù không cách nào thủ thắng, đối mặt Như Nguyệt thì Hắc Long ít nhất cũng sẽ không bị thua. Điểm tin tưởng ấy nàng vẫn phải có.
Bên này chiến đấu đã tiến nhập trạng thái gay cấn, mà Minh Minh cũng đã
trước sau năm lần đi tới đi lui nơi trú quân tại sườn núi. Mỗi một lần
trở lại sườn núi đều do Dịch An cùng Hồ Quang rót vào năng lượng trợ
giúp nàng duy trì tiểu phụng hoàng biến. Liên tiếp năm lần, thần sắc của Minh Minh đã trở nên cực kỳ uể oải. Nếu như không phải tín niệm trong
lòng ủng hộ thì chỉ sợ nàng đã sớm không kiên trì nổi rồi. Bất quá,
tiểu phụng hoàng biến kéo xuống, ở trong thời gian ngắn ngủi đã có một
nửa số người được vận chuyển về nơi trú quân. Chiến sĩ Sinh tiếu thực
lực yếu kém cũng đều về tới trong doanh địa, mà Quản Bình cùng Mạc Địch
cũng trước sau ba lượt lui tới nơi trú quân sườn núi, hiện tại chỉ còn
lại có rất ít một bộ phận người còn không kịp đưa đi.
- Minh
Minh, lần này này xuống dưới xong thì không cần trở lại. Số người còn
lại giao cho tôi và Dịch An đi. Còn chưa tìm được Tề Nhạc sao? Hắn chạy
đi nơi nào rồi không biết?
Hồ Quang có chút lo lắng nói. Nhìn Minh Minh cắn răng vận chuyển người, hắn cũng không khỏi đau lòng. Thời gian các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần ở cùng nhau không ngắn, Hồ
Quang rất thích Minh Minh, đối xử với nàng như em gái ruột.
Lúc này thấy nàng mệt nhọc như thế, hắn thật sự không đành lòng lại để cho Minh Minh tiếp tục nữa rồi.
Minh Minh lại một lần nữa cõng người lên lưng mình, nhìn thoáng số người còn lại. .
Ước chừng còn có hơn ba mươi thanh niên tứ đại gia tộc tê liệt ngã xuống tại đó, nàng lắc đầu, nói:
- Không được. Nếu như em không trở lại, chỉ sợ các anh không kịp đưa
đám người xuống dưới. Vạn nhất hai đầu long đó công kích tới thì...
Hồ Quang cũng biết Minh Minh nói đúng, bất quá với tư cách là lão đại
hắc đạo, lại là người lớn tuổi trong nhóm Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, trong
lòng hắn, tình huống thân thể của Minh Minh trọng yếu hơn người của đám
tứ đại gia tộc kia nhiều. Đang lúc hắn chuẩn bị khuyên ngăn Minh Minh
thì một thanh âm nổ ầm ầm đột nhiên vang lên.
- Dịch An nói
đúng, Minh Minh đã tới cực hạn rồi. Tiếp tục nữa sẽ làm tổn thương
nguyên khí, nghe lời, đi xuống đi. Chuyện còn lại giao cho anh.
Tề Nhạc không biết lúc nào đã đi tới nửa trên sườn núi. Một cỗ tự
nhiên chi lực tinh khiết từ trong tay hắn phát ra, rót vào trong cơ thể của Minh Minh, Minh Minh lập tức chấn động tinh thần, bộ dạng uể oải
biến mất không thấy gì nữa, tiểu phụng hoàng biến cũng một lần nữa thể
hiện quang mang Thất Thải. Thấy Tề Nhạc xuất hiện, lập tức trong lòng
đại định, nàng chặn lại nói:
- Tề Nhạc, Như Nguyệt tỷ bên kia chỉ sợ sẽ chống đỡ không nổi, anh trước tiên qua đó giúp nàng đánh lui địch đi.
Tề Nhạc nói:
- Yên tâm đi, anh có chừng mực. Các em đều đi xuống đi, những người còn lại thì để anh vận chuyện xuống dưới, mấy người Quản Bình cũng không
cần đi lên nữa.
Kỳ thật dựa theo nghĩ cách của Tề Nhạc là
muốn tôi luyện họ trong chốc lát nữa, dưới tác dụng uy áp của Hắc Bạch
song long mang đến, các Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần càng có thể
kích phát ra tiềm lực của bản thân. Nhưng mà hắn thật sự không đành lòng mà nhìn Minh Minh tiếp tục vận chuyển đi xuống. Dù sao là nữ nhân của
mình ah! Hắn thì không cách nào hoàn toàn nắm giữ tâm tính đại công vô
tư.
Dịch An tức giận nói:
- Cái tên lười biếng
này, vừa rồi anh biến đi đâu mất khiến chúng tôi thiếu chút nữa bị tuyết lở chôn vùi, trước đó còn có vòi rồng nữa. Đây là thời kỳ Viễn Cổ Cự
Thú anh đã nói sao? Thật quá nhiều nguy hiểm.
Tề Nhạc lạnh nhạt nói:
- Vậy thì sao? Mới có một chút khó khăn như thế mà các người duy trì
không được ư? Nếu là như vậy, các người làm sao có thể gia tăng thực lực của mình? ? Đây vẫn chỉ là vừa mới bắt đầu mà thôi, nhanh xuống núi đi.
Vừa nói dứt câu, Phong Vân lực màu xanh bắt đầu vây quanh thân thể của
hắn, tay phải vung lên, cuồng phong thổi bay, năng lượng màu xanh đem
những người còn lại của tứ đại gia tộc trên mặt đất bay lên, giống như
một cái nệm cực lớn đưa họ xuống dưới núi.
Chiến đấu của Hắc
Long cùng Như Nguyệt vẫn tiếp tục, tất cả mọi người xuống núi xong vẫn
chưa ngừng lại. Cũng không phải là ai đánh bại ai, khi vân lực của Như
Nguyệt đã tiêu hao đến thời điểm cực hạn thì Hắc Long đột nhiên phát
động ra công kích cực mạnh bức lui Như Nguyệt rồi lập tức cùng bạch long viễn độn.
Như Nguyệt tuy rằng cường hãn, nhưng lúc này cũng
ước gì bọn chúng nhanh cuốn gói đi, Tề Nhạc chưa tới, nàng biết mình
không có khả năng chiến thắng song long trước mắt. Trong lòng thầm hận,
nghĩ đến chờ Tề Nhạc tới sẽ hảo hảo thu thập các ngươi sau.
Rốt cuộc trải qua một lần khảo nghiệm sống hay chết, tất cả mọi người trở lại doanh địa.
Trạng thái lạnh cóng của mấy người trong tứ đại gia tộc được Như Nguyệt cùng Tuyết Nữ sau khi giải trừ vừa về đến nơi, thậm chí ngay cả gian
phòng của mình cũng không còn sức bò tới đã lăn quay ra ngủ. Mà ngay cả
Mạc Đạm Đạm cùng Quan Tĩnh cũng như vậy, Điền Thử cùng Yến Tiểu Ất thì
miễn cưỡng không để mình ngã xuống mà thôi.
Mọi người tụ tập bên người Tề Nhạc, ánh mắt Quản Bình nhìn Tề Nhạc trở nên có chút quái dị:
- Tề Nhạc, cuối cùng là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ thời kỳ Viễn Cổ Cự
Thú nguy hiểm như vậy sao? Nếu là như vậy, Tôi cảm thấy được người của
tứ đại gia tộc không thích hợp lịch lãm rèn luyện ở nơi này. Quá nguy
hiểm. Nếu như lại tiếp tục nữa, chỉ sợ ngày mai sẽ có thương vong xuất
hiện.
Tề Nhạc bình tĩnh đứng ở nơi đó, tóc trắng trên đầu tự nhiên rủ xuống, hai tay chắp sau lưng:
- Lịch lãm rèn luyện của mọi người hôm nay đã thất bại, không có leo
lên được đỉnh núi. Sao hả? Anh cảm thấy hôm nay lịch lãm rèn luyện rất
gian khổ sao?
Các sinh tiếu chiến sĩ hoàn toàn thanh tỉnh, bọn họ cũng không khỏi sửng sốt một chút, thất bại? Đừng nói đã thất
bại. Có thể còn sống trở về đám người họ đã cảm thấy vạn hạnh rồi. Khi tất cả người trở lại nơi trú quân, ngay cả chính bọn hắn đều không
thể nào tin nổi rõ ràng không có chết một người. Vòi rồng cùng tuyết lở
ah! Đây chính là những tai nạn đáng sợ nhất trong giới tự nhiên, hôm nay tất cả bọn họ đều gặp được.