Vậy nên vừa mới trở lại tất cả đã bắt đầu tập luyện, chỉ duy nhất có các chiến sĩ Thủ Hộ Thần Sinh Tiếu đợi Tề Nhạc quay lại.
Tự nhiên đúng là năng lực tạo hóa siêu phàm của Đoạt Thiên, Tề Nhạc tuy
tiêu hao không ít năng lượng, kinh mạch cũng chịu không ít tổn hại,
nhưng chỉ sau một ngày hắn đã hoàn toàn hồi phục, lúc này tuy hắn rất
thoải mãi nhẹ nhõm nhưng vẫn có chút lo lắng. Hắn lo Cửu Lí tộc sau khi
bị tổn hại nặng nề như vậy, nhất là Xi Vưu bị Ngưu Ma Vương uy hiếp liệu có còn dám ở lại trốn nhân gian giằng co tranh đấu với nhân loại không? Nếu như Cửu Lí tộc đi rồi Sinh Tiếu quân đoàn của mình biết dựa vào đâu để tiếp tục tập luyện? Hung thú rõ ràng là không được rồi, tuy có được
Kim Sí Đại Bằng Điêu nhưng lúc này so với Thần thú thì Hung thú vẫn
chiếm thế thượng phong, ngộ nhỡ bọn chúng thật sự muốn đối phó Sinh Tiếu quân đoàn của ta thì chắc chắn khó tránh khỏi tổn hại lớn. Vì thế bọn
chúng không thích hợp. Lúc này chỉ có thể ngồi đợi động tĩnh của Cửu Lí
tộc thôi.
- Tề Nhạc còn vẫn còn tu luyện sao?
Có giọng nói của Y Nhược truyền đến.
Tề Nhạc vội đứng dậy chạy ra mở cửa,
- Mẹ, con không sao rồi.
Y Nhạc mỉm cười bước vào phòng, nói:
- Thông báo cho con một tin tốt.
Tề Nhạc máy động trong lòng:
- Cửu Lê tộc rút lui rồi sao mẹ?
Y Nhược gật đầu nói:
- Cũng phải mà cũng không phải. Quân đội Cửu Lê tộc tuy đã rút lui nhưng
bọn chúng lui không xa. Hôn nay ta và Huyền Vũ đã đích thân đi thăm dò
nơi đóng quân của bọn chúng. Tiếng thần khí va chạm quả là đáng sợ! Toàn bộ thung lũng ở đó đã bj hủy diệt hoàn toàn. Sau đó bọn ta có đi tra
tìn cẩn thận tung tích quân đội Cửu Lê tộc đó . Hiện tại bọn chúng đóng
quân ở một khu đất bằng cách thung lũng đó khoảng trăm dặm. Không biết
có phải do quân đội của con hủy diệt thung lũng làm chúng khiếp sợ hay
không nhưng như chúng ta thấy thì quân đội Cửu Lê tộc có khoảng bốn vạn
năm nghìn quân thì đã suy yếu mất một phần mười. Lúc này bọn chúng đang
hồi phục nên tạm thời không thể tấn công quân ta được. Đây quả là tin
tốt.
Thật ra số quân Cửu Lê tộc bị thương trong tay Sinh Tiếu
quân đoàn nhiều nhất cũng chỉ có ba nghìn, mà chủ yếu là do hai lần tấn
công của Xi Vưu, và cả lần hủy diệt thung lũng mới có thể khiến Cửu Lê
tộc tổn hại nặng nề như vậy.
Nghe Y Nhược nói vậy Tề Nhạc trở nên hưng phấn, chỉ cần Cửu Lê tộc không rút quân hoàn toàn là được rồi. Như vậy Sinh Tiếu quân đoàn có thể tiếp tục tập luyện dưới sự uy hiếp của
bọn chúng. Xi Vưu bị thương nặng, lúc này nhất định đang lo Ngưu Ma
Vương truy đuổi mình, hơn nữa hắn ta cũng phải trị thương, nên không thê giúp đám thuộc hạ của mình được. Số mệnh Cửu Lê tộc đó sao quan trọng
bằng tính mạng của mình. Chỉ cần Xi Vưu không có ở đó mọi thứ sẽ dễ dàng hơn rồi.
Nghĩ đến đây Tề Nhạc đã tự có dự định, hắn quay sang nói với Y Nhược:
- Mẹ, mẹ không thấy lúc này là thời cơ tốt sao?
Y Nhược sững người:
- Thời cơ tốt gì?
Tề Nhạc mỉm cười nói:
- Bấy lâu nay đều là Cửu Lê tộc áp đảo nhân loại. Lần này có phải đã đến lượt chúng ta chủ động xuất kích không?
Y Nhược kinh hoàng, bởi vì Cửu Lê tộc thế mạnh, trước giờ bà chưa từng
nghĩ đến vấn đề này, thấy Tề Nhạc đề xuất như vậy, tim bà không khỏi đập thình thịch. Phải rồi! Hôm qua Sinh Tiếu quân đoàn của Tề Nhạc giành
được chiến tích lớn như vậy, đã minh chứng họ có thể đánh bại Cửu Lê
tộc. Có Tề Nhạc và đám bằng hữu của nó làm chủ lực, mọi thứ đều là có
thể.
Tề Nhạc thấy Y Nhược có chút do dự thì nói tiếp:
-
Con có thể khẳng định, trong vòng một tháng, thậm chí lâu hơn Xi Vưu sẽ
không xuất hiện. Chỉ cần không có hắn, con tin rằng Sinh Tiếu quân đoàn
của con có thể giúp nhân loại tứ tộc tiêu diệt thế lực của Cửu Lê tộc.
Cửu Lê tộc đó tuy lớn mạnh, nhưng số lượng có hạn. Nếu như con đoán
không sai thì trận đánh này bọn chúng không dốc toàn quân toàn lực thì
ít nhất cũng phải đến quá nữa số quân trong tộc. Mà thời gian cần để đào tạo một chiến sĩ không phải là ít. Chỉ cần làm suy yếu đối phương trước khi Xi Vưu xuất hiện thì nhân loại có thể lại nắm giữ vị trí làm chủ
rồi, sẽ có một ngày tiêu diệt hoàn toàn Cửu Lê tộc. Chủ đông tấn công là cách tốt nhất. Chứ nếu cứ như rùa rụt cổ thế này thì e chỉ đợi đến khi
Thần thú tiêu diệt được Hung thú nhân loại mới có thể đứng dậy. Chỉ là
không biết liệu con người có thể đợi đến lúc đó được không.
Y Nhược gật đầu nói:
- Được, nghe theo con. Cũng nên thử uy lực của đám vũ khí mà con mang về. Không biết tại sao nhưng mẹ cảm nhận được sức sống dồi dào từ con. Xét
về thực lực, tuy con có tiến bộ rất nhanh nhưng so với mẹ vẫn có khoảng
cách nhất định, cho dù con sử dụng Hiên Viên Kiếm thì cũng phải cật lực
mới đánh thắng được mẹ hoặc là hai bên bất phân thắng bại. Nhưng mẹ lại
không có được quyết tâm chiến đấu mạnh mẽ như con, có thể là do thời
gian mẹ ở trốn nhân gian này quá lâu rồi. Chỉ cần có con mẹ sẽ trở nên
càng thêm tự tin.
Tề Nhạc nhìn Y Nhược, ánh mắt trở nên dịu dàng, tâm trạng hắn hôm nay quả thực rất tốt, không những nhận được tin Cửu
Lê tộc không rút quân hoàn toàn mà hơn nữa cuối cùng mình cũng khôi phục thị lực. Đây có thể nói là song hỷ lâm môn. Lúc này hắn đã có rất nhiều dự tính, đầu óc cũng minh mẫn hơn nhiều so với lúc ở thời Viễn Cổ Cự
Thú.
- Mẹ, con nghĩ con không thể tham gia trận đấu lần này rồi.
Tề Nhạc nói.
Y Nhạc sững người:
- Tại sao? Lẽ nào con....
Tề Nhạc vội kéo tay Y Nhược nói:
- Mẹ, mẹ đừng nghĩ nhiều, con không tham gia trận đấu lần này là có
nguyên do. Bởi vì thời đại đó của bọn con vẫn còn có chút việc phải xử
lỹ. Vì thế con phải đi một chuyến. Nhưng mẹ yên tâm, chỉ mình con đi
thôi, còn Sinh Tiếu quân đoàn, bao gồm cả mười hai chiến sĩ Thủ Hộ Thần
Sinh Tiếu vẫn ở lại. Có bọn họ là đủ rồi. Lần này con đi có lẽ phải mất
một thời gian, nhưng mẹ yên tâm, con sẽ nhanh chóng trở lại.
Y Nhược nhìn Tề Nhạc cau mày nói:
- Con à, mẹ càng ngày càng thấy con khó hiểu. Rốt cuộc trong đầu con đang nghĩ gì vậy? Lẽ nào con không thấy, có con và Hiên Viên Kiếm của con
chúng ta càng dễ dàng tiêu diệt kẻ địch sao?
Tề Nhạc thở dài nói:
- Mẹ, có lẽ con có được Hiên Viên Kiếm là do ông trời sắp đặt. Nhưng mẹ
đã từng nghĩ, dù thế nào thì con cũng không phải thuộc về thời đại này,
nếu như con tham gia quá nhiều vào thời đại này thì sẽ ảnh hưởng đến thế giới này, thậm chí cũng gây bất lợi cho thời đại của con. Đó không phải điều con muốn chứng kiến. Con chỉ có thể giúp sức cho chiến thắng của
nhân loại, mẹ hiểu con chứ? Lần này con nhất định phải đi.
Thấy
Tề Nhạc kiên quyết như vậy Y Nhược cũng không nói được gì nữa, dù thế
nào thì có Sinh Tiếu quân đoàn, sức chiến đấu của hơn trăm quân đó cũng
vượt qua số anh hùng của các tộc khác.