- Cừu gia? Chúng ta không có cừu nhân ah! Dù sao tôi cũng không
biết. Anh gọi là Tề Nhạc thật không? Nhìn anh tôi có cảm giác rất quen
thuộc.
Tề Oánh Oánh làm ra bộ dạng suy nghĩ nhìn qua Tề Nhạc.
Trong lòng Tề Nhạc có chút đau xót, hắn càng ngày càng cảm thấy tài
liệu Trương Thông Khiếu đưa cho mình rất chính xác, trong lòng của hắn
bất an cũng càng ngày càng nhiều. Trừ khát vọng ra còn có vài phần sợ
hãi. Cho dù vạn nhất đoán sai cũng không có gì, nhưng hiện giờ hắn không muốn chịu thêm thống khổ nào nữa cho nên luôn thuyết phục mình, tự nói
với mình đây là sự thật, không nên không tin.
- Ah! Tôi nói
ra rồi, cha và mẹ có nói anh trai của tôi cũng tên là Tề Nhạc. Nhưng mà
những năm qua có quá nhiều người tới nhận là anh của tôi. Anh cũng không phải như vậy chứ?
Có lẽ vì Tề Thiên Lỗi cùng Ứng Tiểu Điệp
bảo hộ con gái của mình quá nghiêm mật và không có tiếp xúc nhiều các
mặt xã hội nên Tề Oánh Oánh rất đơn thuần.
Tề Nhạc cười khổ một tiếng, lắc đầu, nói:
- Tôi cũng không biết. Đây chỉ là sau khi tôi tìm hiểu rõ mới đi tới
đây xác định thôi. Hiện tại ở chỗ này đã an toàn, các người nên nghỉ
ngơi đi, tôi đi xem bên duới.
Bắn nhau bên ngoài còn chưa
chấm dứt, hắn còn rất nhiều chuyện cần xử lý và không muốn chờ đợi ở
đây, dựa vào lực lượng cảnh sát thì với tư cách có được huy chương kim
cương thủ hộ thì phải xuất lực cho quốc gia, tiêu diệt kẻ bắt cóc cũng
phải.
- Tề Nhạc, anh đừng đi.
Nguyệt Quan kinh hô một tiếng.
Tề Nhạc sững sờ, quay đầu lại nhìn về phía nàng, nói:
- Còn có chuyện gì sao?
Gương mặt Nguyệt Quan đỏ lên, ngập ngừng nói:
- Nếu anh đi thì vạn nhất người xấu đi lên thì làm sao bây giờ.
Tề Nhạc bất đắc dĩ lắc đầu, nói:
- Yên tâm đi, không cần lo lắng đâu vì tôi đi kiểm tra rồi, những kẻ
bắt cóc ở trên lầu đã bị tiêu diệt rồi. Chỉ còn lại những kẻ bắt cóc
đang quần nhau dưới lầu với cảnh sát thôi, các vị yên tâm đi, tôi không
có gì đâu.
Đương nhiên hắn không có nói cho Nguyệt Quan tinh
thần lực của hắn rất chuẩn xác. Huống chi lúc rời đi hắn cố ý dùng tinh
thần lực của mình và Nguyệt Quan cùng Tề Oánh Oánh tương liên, chỉ cần
các này xảy ra vấn đề thì Tề Nhạc có thể chạy tới trong thời gian ngắn.
Từ phòng họp Tề Nhạc bình tĩnh tâm thần của mình, cảm giác lạnh như
băng xuất hiện trên mặt của hắn, hắn vẫn không đi thang máy, thân thể
như hóa thành ánh sáng biến mất trong tầng lầu.
Lý Dương rất tức giận, sau khi hắn nhận được báo động thì lập tức mang theo người quay lại Kim Cốc lần nữa.
Đương nhiên hắn biết rõ đây không phải do Tề Nhạc tạo thành, số lượng
kẻ bắt cóc rất nhiều và hỏa lực rất mạnh, xa xa vượt qua tính toán.
Những kẻ bắt cóc nhiều hơn trăm, nhưng trang bị vũ khí róc két và súng sát thương cao.
Dù sao số lượng cảnh sát có hạn, trong thời gian ngắn tụ tập lại còn
không nhiều hơn đối phương. Hơn nữa kẻ bắt cóc còn tạo thành tổn thất
lớn với cảnh sát a. Tuy hắn đã xin chỉ thị cấp trên cho bộ đội đặc chủng tới chi viện, nhưng hiện tại kẻ bắt cóc hiển nhiên đã chiếm lĩnh cả cao ốc. Phải biết rằng số lượng nhân viên Kim Cốc rất nhiều, một khi đối
phương khống chế những nhân viên này làm con tin thì vấn đề nghiêm trọng hơn. Xuất hiện thương vong lớn trong nội thành đối với giới cảnh sát mà nói tuyệt đối là sỉ nhục thật lớn.
Trong lúc Lý Dương chỉ huy cảnh sát bắn trả thì bên tai của hắn xuất hiện âm thanh quen thuộc.
- Cho người của anh lui ra phía sau đi, không cần bắn trả đâu, chuyện còn lại giao cho tôi.
Là hắn! Lý Dương vốn đang sững sờ thì nghe được lời này liền vui vẻ, Tề Nhạc đã từng chế ngự hắn ngay lập tức và lại là người có huy chương kim cương thủ hộ, cho dù số lượng bọn bắt cóc có nhiều hơn nữa cũng chưa
chắc có thể tạo thành uy hiếp gì với hắn! Lập tức hắn vội vàng ra lệnh
cho cảnh sát ngừng bắn, bảo bọn họ lui ra khỏi tầm sát thương vũ khí của bọn bắt cóc bên trong.
Lúc này Tề Nhạc đã xuất hiện trong
đại sảnh Kim Cốc, không lâu trước đó hắn còn ở nơi này và bị người ta
"cự người ngàn dặm", mà bây giờ nơi này biến thành tu la tràng.
Chí ít có vài chục nhân viên Kim Cốc bị bắn chết. Đám bắt cóc này sử dụng các loại vũ khí cố thủ cửa ra vào cao ốc Kim Cốc.
Đột nhiên Tề Nhạc không khiến cho ai chú ý tới cả, thời điểm bọn bắt cóc chú ý tới thì Tề Nhạc đã động thủ.
Không có dùng vũ khí, dù sao hắn cũng không có vũ khí chính thức.
Thân ảnh như hư ảo quỷ mị xoẹt qua xoẹt lại trong đại sảnh. Thậm chí
bọn bắt cóc còn không nhìn rõ cái gì cũng đã ngã xuống đất. Tất cả bọn
bắt cóc đều trúng công kích năng lượng. Tề Nhạc cũng không muốn làm bẩn
tay của mình cho nên hắn chỉ điểm một ngón tay lên trán của chúng mà
thôi. Sau một khắc kẻ bắt cóc này ngã xuống đất, biểu hiện không có chút thương thế nào nhưng từ bộ dáng có thể nhìn ra được não của bọn chúng
đã bị Tề Nhạc chấn thành bột nhão.
Tiêu diệt toàn bộ những kẻ bắt cóc trong đại sảnh, Tề Nhạc chỉ dùng thời gian mười giây ngắn ngủi
mà thôi, trong đầu Lý Dương lại vang lên âm thanh của Tề Nhạc.
Lúc này đây, Tề Nhạc nói cho hắn biết kẻ bắt cóc trong đại sảnh đã giải quyết và bãi đỗ xe bên ngoài còn thừa lại ba tên bắt cóc.
Lý Dương chỉ huy cảnh sát chạy vào trong đại sảnh tiến hành kết thúc công
việc công tác, mà Tề Nhạc chỉ dùng thời gian vài phút liền đem tất cả kẻ bắt cóc bên ngoài bãi đổ xe giải quyết cả. Hắn cũng không phải là sát
nhân cuồng. Những kẻ bắt cóc dưới bãi đổ xe còn lưu ba người sống. Bởi
vì hắn biết rõ tập kích tập đoàn Kim Cốc lần này hiển nhiên là sớm có dự mưu, tuy chưa hẳn những tên bắt cóc này nói ra nhưng lưu lại mấy người
sống đối với cảnh sát mà nói còn hữu dụng, về phần những chuyện khác
không cần hắn lo lắng làm gì.
Thời điểm Tề Nhạc chạy vào đại
sảnh thì bộ đội cùng cảnh sát vũ trang đã chạy đến, súng vác vai, đạn
lên nòng vũ trang đầy đủ chỉa vào Tề Nhạc. Lập tức có vài chục họng súng nhăm ngay thân thể của hắn.
- Không được nhúc nhích.
Tề Nhạc đứng lại, lẳng lặng liếc mắt nhìn qua những cảnh sát vũ trang
chung quanh, không đợi hắn nói chuyện, Lý Dương đã ở bên cạnh chạy qua
nói.
- Dừng tay, là người một nhà.
Cảnh sát vũ trang lúc này mới buông súng xuống tiếp tục làm công tác của mình.
Lý Dương bước nhanh tới bên người Tề Nhạc, hắn đưa mắt nhìn qua thanh
niên áo đen không nhiễm chút máu này, trong mắt xuất hiện sợ hãi thật
sâu. Những kẻ bắt cóc trong đại sảnh hơn năm mươi người và không có một
người sống, kiểu chết cũng giống nhau cả, nam nhân trước mắt này thật sự quá đáng sợ, nếu như lúc trước bởi vì chuyện của Thương Băng mà hắn
muốn tiêu diệt mình chỉ sợ cũng nhẹ nhõm không khác gì đám bắt cóc hiện
giờ. Mắt thấy trên người Tề Nhạc phát ra khí tức lạnh như băng thì Lý
Dương càng tôn kinh cùng sợ hãi nhiều hơn vài lần.