Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Tề Nhạc nhìn qua Lãnh Nhi nói:

- Cô muốn tôi trở thành thành viên của Hắc Ám Quốc Hội sao? Cô không cảm thấy đây là buồn cười sao?

Lãnh Nhi có chút không khống chế được cảm xúc của mình.

- Buồn cười? Tôi không cảm thấy buồn cười chút nào, bởi vì tôi cho tới
bây giờ còn chưa từng gia nhập Hắc Ám Quốc Hội đấy. Chỉ cần anh nguyện ý gia nhập vào thế lực của tôi thì sẽ có được thực lực còn mạnh hơn chủ
tịch quốc hội hắc ám đấy, cũng có thể tiến thêm một bước tăng thực lực
lên, cho anh lực lượng khống chế thế giới này. Sau khi thế giới này hoàn toàn nằm trong bàn tay của chúng ta thì tôi sẽ cho anh làm chúa tể duy
nhất của thế giới này, chẳng lẽ những chuyện này chưa đủ đả động anh
sao?

Biểu hiện của Tề Nhạc vẫn bình tĩnh, nhưng trong nội tâm tràn ngập sóng to gió lớn, khẩu khí của Lãnh Nhi quá lớn, không nói
trước nàng vừa nói thế lực của nàng có thể quét ngang Vũ Mâu và giáo
đình ở phương tây, nhưng nàng bây giờ dễ dàng quyết được ai là người
thống trị thế giới sau khi chinh phục a, những chuyện này đủ chứng minh
địa vị của nàng đáng sợ ra sao. Cho dù chỉ tạm thời lừa gạt cũng cần hậu thuẫn cường đại mới dám nói ra những lời quyết định vận mệnh thế giới
a.

Lãnh Nhi thấy Tề Nhạc không nói lời nà thì hào quang trong mắt càng thêm ôn nhu, duỗi bàn tay nhỏ bé ra dùng bàn tay mềm nhỏ nắm
chặt bàn tay đang cầm chai bia của Tề Nhạc, ôn nhu nói:

- Anh không biết tôi muốn làm gì sao? Bởi vì thân ảnh của anh đã sớm khắc sâu trong nội tâm của tôi rồi, cho dù anh bị Khủng Bố Đại Ma Vương uy hiếp
vẫn không quên bảo vệ tôi. Tâm của tôi khi đó đã tràn ngập hình bóng của anh rồi. Cho nên tôi mới nguyện ý nói cho anh nghe. Mà không phải dùng

bất cứ uy hiếp gì để khiến anh thần phục.

Đúng thế, theo ý
nào đó mà nói nếu như không phải vì Lãnh Nhi thì Hắc Ám Quốc Hội thậm
chí đã mang tới nguy hiểm cực lớn cho hắn rồi. Nếu như không phải Lãnh
Nhi thì Tề Nhạc cũng không vào thời khắc cuối cùng đi tới Luân Đôn cứu
Kristy cùng Cơ Minh Minh.

Ánh mắt Tề Nhạc trở nên nhu hòa một chút, cầm chặt tay Lãnh Nhi đúng là có cảm giác vô cùng thoải mái. Đây
là chuyện hắn không thể không thừa nhận.

- Đúng vậy, lần
trước đúng là cô thả tôi, cũng cho tôi biết tin tức trọng yếu. Nhưng mà
không có khả năng vì chuyện này mà biến thành con rối của cô được.

Lãnh Nhi có chút gấp, cầm thật chặt tay Tề Nhạc, nói:

- Sao lại là con rối? Tôi nói cả buổi anh còn không rõ sao? Tôi hy vọng anh trở thành chồng của tôi. Sau đó chúng ta sẽ cùng khống chế thế giới này! Chẳng lẽ anh sợ nữ nhân khác của anh giận sao? Về phần những người anh yêu tôi chưa từng có suy nghĩ làm gì các nàng, chỉ cần các nàng là
nữ nhân của anh là được, nhưng mà vợ chính thức của anh phải là tôi!

Thời điểm nói những chuyện này đột nhiên Tề Nhạc cảm giác được Lãnh Nhi có khí tức từ trên cao nhìn xuống. Giống như mình trở thành chồng của
nàng là vinh hạnh lớn lao vậy. Loại cảm giác này làm hắn không thoải
mái.

- Lãnh Nhi, bất luận nói như thế nào thì tôi thiếu nhân
tình của cô, cho nên thời điểm có cô ở đây tôi sẽ nhượng bộ một lần,
thậm chí có thể trợ giúp cô một lần. Nhưng mà thế lực của cô ngấp nghé
phương đông là tuyệt đối không có khả năng. Với tư cách thủ hộ giả
phương đông tôi tuyệt độ không cho phép bất luận kẻ nào uy hiếp phương
đông. Tuy tôi không biết tổ chức của các người làm cái gì nhưng tôi có
thể khẳng định nếu như phương đông rơi vào tay các người, như vậy sẽ
mang theo tai nạn cực lớn cho phương đông. Về phần phương tây tôi không
quản, cũng không muốn quản, đó không phải phạm vi quản hạt của tôi. Bất luận Hy Lạp hay giáo đình thế nào cũng không quan hệ tới tôi, cô nguyện ý động thủ với bọn họ thì tôi thật sự cam tâm tình nguyện nhìn thấy.
Thế nhưng mà phương đông tuyệt đối không được, nếu như các người nguy
hại phương đông chúng ta chỉ có thể là địch nhân. Tôi sẽ không tiếc bất
cứ giá nào tiêu diệt các người.

Thời điểm nói ra câu cuối cùng âm thanh Tề Nhạc như chém đinh chặt sắt, không có một tia khoan nhượng.

Tề Nhạc nhìn qua Lãnh Nhi, nghĩ tới dù nói chuyện thế nào cũng không có khả năng hợp tác với nàng. Dù sao bất luận Lãnh Nhi làm cái gì cho hắn, có ân huệ gì, dù sao nàng thuộc về hắc ám thế giới mà hắn với tư cách
thủ hộ giả phương đông, với tư cách người thừa kế huyết mạch Kỳ Lân, cho dù đối phương là thuộc về phương tây hắn cũng không có khả năng vứt bỏ
tôn nghiêm thủ hộ giả phương đông.


Lãnh Nhi nhìn qua Tề Nhạc, buông tay mình ra, hờ hững nói:

- Chẳng lẽ anh hy vọng các nữ nhân khác chết sao?

Tề Nhạc lắc đầu, nhẫn tâm nói:

- Không hy vọng, tôi cũng không có tư cách cho người tôi yêu danh phận
gì, càng không khả năng vì cảm xúc mà đả kích tới các nàng. Lúc trước
bởi vì chuyện của Vũ Mâu tôi đã đưa ra quyết định, từ khi đó trở đi tôi
sẽ không có thêm bất cứ nữ nhân nào nữa. Không phải là không muốn mà là
không thể, cũng không cần thêm. Bởi vì tôi không hy vọng người mình yêu
gặp phải tổn thương nào đó, cho dù là tâm hồn cũng không được.

Hàn quang trong mắt Lãnh Nhi hiện ra ngoài.

- Anh không sợ tôi giết các nàng sao? Anh nên biết tôi có thực lực này.

Tề Nhạc hừ lạnh một tiếng, nói:

- Nếu như cô thật làm vậy thì cô nhất định sẽ hối hận.

- Chê cười, tôi sống lớn như vậy rồi, cho tới bây giờ cũng không biết
hối hận là cái gì? Tề Nhạc, anh muốn biết tôi là ai sao? Tốt, hiện giờ
tôi sẽ cho anh biết, tôi nghĩ sau khi anh biết thân phận của tôi chắc sẽ cải biến chủ ý.

Vừa nói một tầng bình chướng hiện ra, đưa
bàn tay lên và có một cỗ khí đen hiện ra ngoài chậm chạp gắn kết thành
hình, đó là một đôi cánh đen, nhìn vào nó giống như đúc cánh của Khủng
Bố Đại Ma Vương, chẳng qua là hơi co lại hình thái mà thôi.


Trong nội tâm khẽ động, Tề Nhạc kinh ngạc nói:

- Chẳng lẽ cô cũng là tồn tại giống như Khủng Bố Đại Ma Vương sao?

Lãnh Nhi lắc đầu, lạnh nhạt nói:

- Bọn họ chính là thủ hạ của tôi. Dùng xưng hô của phương đông của các
anh thì tôi họ Tát, tên đầy đủ có lẽ gọi là Tát Lãnh Nhi.

Đến từ địa ngục chính thức, có Khủng Bố Đại Ma Vương là thủ hạ, lại họ Tát. Hào quang trong mắt Tề Nhạc rất kinh hãi.

- Cô và chủ của địa ngục Tát Đán có quan hệ như thế nào?

Lãnh Nhi cười tự nhiên nói:

- Rốt cục nghĩ sao? Tôi và đám Khủng Bố Đại Ma Vương không thuộc một
chủng tộc, chỉ ở cùng một vị diện mà thôi, mà vị diện này tên là Địa
Ngục. Tát Đán Đại Ma Vương trong lời anh nói chính là cha của tôi. Tôi
là con gái duy nhất, công chúa địa ngục Tát Lãnh Nhi.

Công
chúa địa ngục? Tề Nhạc giật mình nhìn qua người nàng Lãnh Nhi, tuy hắn
với thân phận của Lãnh Nhi có đánh giá rất cao nhưng tới mức cao như vậy a.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận