Tuy âm thanh của Trát Cách Lỗ nghe rất bình tĩnh, nhưng Tề Nhạc cũng nghe ra được cảm xúc của hắn chấn động mạnh. Dùng tu vi phật tính của
Trát Cách Lỗ thì biết là có chuyện quan trọng, nội tâm của Tề Nhạc trầm
xuống, nói:
- Đại sư, chuyện gì vội vả như vậy?
Trát Cách Lỗ nói:
- Chuyện này không tiện nói qua điện thoại được, bây giờ anh tới Tây
Tạng rồi nói sau. Nếu như anh không có thời gian thì tôi ngồi máy bay
tới Kinh Thành tìm anh.
Tề Nhạc không chút do dự nói:
- Không cần, đại sư, tôi nên đi tìm ngài thì tốt hơn, hiện giờ tôi sẽ
lên đường tranh thủ buổi sáng ngày mai sẽ tới Tây Tạng.
Nghe
Trát Cách Lỗ nói thì Tề Nhạc biết rõ chuyện này tuyệt không đơn giản,
nếu không Trát Cách Lỗ cũng không thần bí như vậy. Kỳ thật loại thông
tin như điện thoại không bảo mật, nhất là thân phận của Tề Nhạc bây giờ
rất có thể đã bị quốc gia nghe lén điện thoại, cho nên Trát Cách Lỗ mới
nói mình phải tới Tây Tạng một chuyến.
Tề Nhạc cũng không có
chậm trễ thời gian quá nhiều, sau khi cúp điện thoại thì hắn trực tiếp
dùng kỹ năng tàng hình của Kỳ Lân Ẩn thu liễm khí tức, bởi vì một trận
chiến lúc trước năng lượng trong người của hắn tiêu hao quá mức to lớn
cho nên hắn cũng không có tự mình phi hành, đương nhiên cũng không có
khả năng ngồi máy bay. Ngồi máy bay làm sao nhanh hơn Tiểu Bằng bay chứ? Tiểu Bằng bây giờ giống như máy bay tư nhân vậy.
Bằng vào
năng lượng còn thừa sử dụng tác dụng thu nhỏ biến lớn của Kỳ Lân Ẩn, hắn cho nó thu nhỏ người mình lại nhằm giảm phụ tải, khi đó sẽ tới Tây Tạng nhanh hơn.
Tề Nhạc cũng không lo lắng mình bị lạc đường, tuy hắn không nhắm chuẩn xác vị trí của Tây Tạng, nhưng mà muốn đi tới nơi
thì không thành vấn đề, chỉ cần tiếp cận đại sư Trát Cách Lỗ trong phạm
vi nhất định thì hắn trực tiếp nương theo cảm ứng của hai người mà đi
tới nơi.
Tề Nhạc vừa bay đi Tây Tạng cũng không quên điện thoại về biệt thự Long Vực cho Tuyết Nữ.
- Tuyết Nữ sao? Là anh.
- Ah! Tề Nhạc, anh ở nơi nào?
Tuyết Nữ vừa nghe vừa lo lắng hỏi thăm.
Tề Nhạc mỉm cười nói:
- Như thế nào? Vừa mới không gặp một lát đã nhớ rồi sao?
Tuyết Nữ tức giận nói:
- Được rồi, bây giờ không phải là lúc nói đùa được, anh mau chóng quay về đi. Bác trai và bác gái đang đợi anh đấy.
Ngồi ngay ngắn trên lưng Tiểu Bằng, Tề Nhạc nghe Tuyết Nữ nói thì sửng
sờ, bác trai và bác gái? Chẳng lẽ là bọn họ, trầm mặc một chút Tề Nhạc
nói:
- Kết quả kiểm tra có rồi sao?
Tuyết Nữ nói:
- Ngày hôm qua đã có rồi, chỉ có điều ngày hôm qua anh đang tu luyện
cho nên bác trai và bác gái không có đi quấy nhiễu anh, ai biết anh sau
khi tu luyện xong liền rời khỏi biệt thự, anh bây giờ ở đâu? Lúc nào về?
Tuy Tuyết Nữ không có nói rõ nhưng từ trong lời nàng nói Tề Nhạc đã
biết rõ, vợ chồng Tề Thiên Lỗi cùng Ứng Tiểu Điệp hiển nhiên đã thông
qua khoa học chứng thực thân phận của hắn rồi. Hắn trầm mặc. Lúc này Tề
Nhạc không rõ tâm tình của mình. Hắn vốn vì chuyện cha mẹ tán thành mà
cao hứng, nhưng hắn cũng không biết vì cái gì bây giờ không cao hứng
nổi. Có lẽ trước khi tìm lại nhau đã có quá nhiều sóng gió diễn ra.
- Tề Nhạc, anh đang nghe không?
Tuyết Nữ nghe ra cảm xúc của Tề Nhạc không đúng.
Tề Nhạc gật gật đầu, nói:
- Anh đang nghe. Tuyết Nữ, anh tạm thời không thể quay về, em bảo bọn
họ về trước đi. Anh có việc gấp cần phải đi Tây Tạng một chuyến. Anh
cũng không biết mình về khi nào. Em bảo bọn họ không cần lo lắng. Chờ
anh trở về sẽ đi tìm bọn họ.
Nghe Tề Nhạc nói như vậy nội tâm của Tuyết Nữ có chút cảm giác kỳ dị, chẳng lẽ hắn đang trốn tránh sao?
Không, Tề Nhạc cũng không phải là người có thói quen trốn tránh. Cho dù
lần trước chuyện của Văn Đình đả kích hắn lớn như vậy, hắn cũng có thể
tỉnh táo, hắn suy nghĩ cách khiến Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần phát triển mạnh
hơn, một lần nữa tìm được mục tiêu của mình. Biết được vì sao đây? Chẳng lẽ Tây Tạng có gì cần làm sao?
- Tề Nhạc, anh đi Tây Tạng có chuyện gì không?
Tề Nhạc cười khổ nói:
- Không có đại sự gì, đại sư chỉ bảo anh đi qua đó nói là có việc cần
thương lượng. Em cũng biết địa vị của đại sư trong lòng các chiến sĩ
Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần thế nào rồi, cho nên anh đáp ứng. Em ở nhà xử lý
chuyện tập đoàn Kỳ Lân cho tốt, anh sẽ cố trở về sớm.
Tuyết Nữ hỏi dò:
- Nếu không anh dùng điện thoại nói chuyện với bác trai và bác gái vài câu đi, bọn họ đợi anh cả đêm rồi.
Nghe Tuyết Nữ nói những lời này tim Tề Nhạc đập rộn lên, nhưng hắn vẫn cự tuyệt.
- Thôi đi, tất cả chờ anh về rồi nói sau, em chuyển cáo giúp anh vài
lời, bảo bọn họ chú ý thân thể của mình. Đem hoa quả của chúng ta có cho bọn họ mang về dùng đi, anh nghĩ nó có tác dụng trợ giúp thân thể của
bọn họ, dù sao bọn họ cũng vì sự nghiệp của mình vất vả cả đời rồi, anh
cúp điện thoại đây, điện thoại của anh sẽ đặt trong Kỳ Lân Châu nên
không cần gọi đâu.
Nói xong Tề Nhạc trực tiếp cúp máy, hắn
không phải là người tuyệt tình. Mà hắn đang sợ sau khi trò chuyện với vợ chồng Tề Thiên Lỗi xong sẽ không nhịn được mà quay về biệt thự Long
Vực. Tuy bọn họ đã tán thành thân phận của mình nhưng cũng cần thời gian thời gian nhất định để thích ứng, mà bây giờ Tề Nhạc tuyệt đối không hy vọng vợ chồng Tề Thiên Lỗi vì xúc động nhất thời mà làm ra những chuyện mình không tiếp nhận được. Đồng thời chính hắn cũng cần yên tĩnh suy
nghĩ, ít nhất trước khi nhận cha mẹ Tề Nhạc hy vọng trong lòng mình
không còn cảm xúc mặt trái.
...
- Nó không muốn gặp chúng tôi sao?
Hai mắt Ứng Tiểu Điệp đẫm lệ mông lung nhìn qua Tuyết Nữ.
Nhìn qua bộ dáng tràn ngập bi thương của nàng thì Tuyết Nữ than nhẹ một tiếng, an ủi:
- Bác gái, ngài đừng như vậy, Tề Nhạc không phải là người mang thù đâu, huống chi các vị là thân nhân của anh ấy, anh ấy đã hiểu ý của con rồi, nhưng hiện giờ anh ta có việc gấp nhất định phải đi Tây Tạng một
chuyến, cũng không nói trở về lúc nào. Con nghĩ là anh ta cần thời gian
yên tĩnh suy nghĩ, chờ anh ta trở về từ Tây Tạng thì tốt hơn thôi.
Ứng Tiểu Điệp quay người úp mặt vào ngực của chồng, nức nở nói:
- Đều do chúng ta không tốt, là chúng ta tổn thương tâm của con mình.
Con đã chịu nhiều đau khổ như thế rồi, nhưng chúng ta lại đối xử với con như vậy, Thiên Lỗi, bây giờ chúng ta phải làm gì mới tốt.
Cảm thụ được bi thương của vợ mình, dù sao Tề Thiên Lỗi cũng bình tĩnh một chút, nói:
- Tiểu Điệp, Tề Nhạc là đứa nhỏ hiểu chuyện, Tuyết Nữ nói đúng, con nó
cần thời gian yên tĩnh để từ từ tiếp nhận chuyện này chứ không phải ghi
hận chúng ta. Nhiều năm như vậy đã qua rồi, em cũng biết được những
chuyện con trải qua trước đó, hiện tại chúng ta nên lẳng lặng chờ đợi
đi, chờ con của chúng ta chính thức trở về bên mình, những gì con đã mất đi chúng ta sẽ toàn tâm toàn ý bù đắp lại.
Âm thanh bi thương của Ứng Tiểu Điệp vang lên.