Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Hải Như Nguyệt khinh thường hừ một tiếng, nói:

- Hai người các ngươi ở cùng một chỗ đúng là quá phù hợp rồi. Bại gia tử và côn đồ. Hổ, người tôi đã mang tới. Từ giờ trở đi, nhiệm vụ bảo hộ anh ta sẽ do anh đảm nhiệm, sau khi hội giao lưu chấm dứt. Ngày hôm qua tôi có điện thoại cho Minh Minh rồi. Hội giao lưu lần này sẽ do anh, tôi cùng Minh Minh đảm nhiệm. Tôi nghĩ, anh biết nên làm thế nào.

Từ Đông mỉm cười, nói:

- Có bạch long như cô chủ trì còn không đủ sao? Đừng quên, Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần chúng ta vốn có lịch sử dày hơn bất cứ gia tộc nào đấy. Ân, thân phận của tôi cô đã chuẩn bị chưa?

Hải Như Nguyệt không có trả lời, tìm trong túi xách một sắp tài liệu.

- Tư liệu đều ở đây, với học vấn của anh, làm trợ lý giáo sư không có vấn đề gì. Sẽ dạy tài chính. Anh phải nhớ kỹ, bảo hộ Tề Nhạc mới là trách nhiệm quan trọng nhất. Không nên đem tâm tư đặt ở những nơi không cần thiết.

Từ Đông giống như không có nghe lời nói của Hải Như Nguyệt, trên mặt nở nụ cười thật tươi nhìn Tề Nhạc, nói:

- Đúng vậy, bản thân làm lão sư có ưu thế tiên thiên đấy.

Dường như Hải Như Nguyệt nghe hiểu ý từ trong lời của hắn, giận dữ nói:

- Tôi nói chuyện anh có nghe hay không. Bại gia tử như anh đây sớm muộn gì cũng chết trên bụng của nữ nhân.

Từ Đông vẫn bảo trì dáng tươi cười như trước.

- Nếu nói như âậy, không biết...


Vừa nói, ánh mắt của hắn nhanh chóng nhìn qua bụng dưới bằng phẳng của Hải Như Nguyệt.

Trong ánh mắt Hải Như Nguyệt có tinh quang lóe lên, cổ tay khẽ đảo, một chiếc muỗng quấy cà phê nhỏ bay lên, bởi vì tốc độ quá nhanh, cho nên xuất hiện một loạt tàn ảnh trong không khí.

Từ Đông không chút hoang mang, tiếp nhận muỗng nhỏ, mỉm cười nói:

- Nếu không thì thế này, Như Nguyệt, nếu cô chịu gả cho tôi, cho dù giảm thọ mười năm tôi cũng nguyện ý.

Hải Như Nguyệt hừ lạnh một tiếng, nói:

- Đừng đem tôi trở thành tiểu đội năm mươi bạn gái của anh. Coi chừng ngày nào đó tôi thiến anh đấy. Các anh tự trở về đi. Tôi đi trước.

Nói xong, cầm lấy túi xách lên, ngay cả cà phê Lam Sơn cũng không uống một ngụm.

Nhìn qua bóng lưng Hải Như Nguyệt rời đi, Từ Đông cùng Tề Nhạc làm ra động tác giống nhau, ánh mắt bọn họ nhìn chằm chằm vào bờ mông hoàn mỹ của Hải Như Nguyệt.

- Được rồi, nàng đi rồi, ở đây thoải mái hơn nhiều. Phách Vương Long ah! Tính tình không thể sửa đổi. Nếu ai thực sự lấy nàng, chỉ sợ thật sự giảm thọ mười năm. Không, là xong đời ngay lập tức.

Dùng âm thanh ưu nhã nói lời độc ác, Từ Đông không có một chút thất thố nào, làm cho Tề Nhạc rất là bội phục.

- Từ ca, sau này tôi sẽ gọi anh như thế. Vừa rồi Như Nguyệt nói anh có tiểu đội năm mươi bạn gái, là thật hay giả?

Từ Đông mỉm cười, nói:

- Kỳ Lân, chuyện này đương nhiên là giả. Làm gì khoa trương như cô ta nói chứ.

Tề Nhạc thở dài một hơi, nói:

- Tôi nghĩ cũng phải, làm gì có ai có tới năm mươi bạn gái được.

Trong ánh mắt Từ Đông có hào quang trêu tức.

- Hiện tại chỉ có bốn mươi chín, tôi đang chuẩn bị làm tròn số năm mươi. Nhưng gần đây bận quá, thật sự không có thời gian làm chuyện này.

Phốc, Tề Nhạc vừa uống một ngụm cà phê lập tức phun ra.

- Ta kháo!

Từ Đông liếc mắt nhìn chung quanh không có người chú ý, thấp giọng nói:


- Kỳ Lân ah, anh không nên quên, tôi là Dần Hổ. Chiến sĩ cầm tinh hổ, đều có danh xưng phong lưu, chẳng lẽ anh không biết sao?

Tề Nhạc lăng thoáng một phát,

- Dâm hổ? Trách không được. Chuyện này, Từ ca, anh có thể chỉ giáo cho tiểu đệ mấy chiêu được không, hiện tại tôi còn chưa có bạn gái đấy.

Từ Đông mỉm cười, nói:

- Loại chuyện này chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, nhưng mà, gặp được cơ hội nhất định phải nắm chắc. Nhất là thời điểm gặp mỹ nữ cực phẩm, càng không thể buông tha. Ồ, nói cơ hội, cơ hội đã tới. Anh xem.

Tề Nhạc nhìn theo ánh mắt của hắn, chỉ thấy bên ngoài khách sạn có người con gái đi vào, nàng đi tới chỗ quán cà phê, nhìn bộ dáng là đi tới bên chỗ họ. Nhìn thấy cô gái này, Tề Nhạc có chút ngốc trệ, một cảm giác thân thiết dâng trào trong nội tâm.

Đúng lúc này, Từ Đông đã đứng lên, nháy mắt với Tề Nhạc, đi qua nữ tử kia. Lúc này, cô bé kia ngồi xuống vị trí gần cửa sổ, ánh mắt nhìn ra bên ngoài khách sạn.

Tề Nhạc nhìn thấy Từ Đông ngồi xuống đối diên với cô gái này, trong nội tâm có chút buồn cười, bởi vì còn cách một đoạn, hắn không nghe được hai người đang nói gì, Từ Đông phát huy khí tức ưu nhã của mình, giống như rất vui vẻ bắt chuyện với cô gái kia. Thời gian chừng năm phút sau, mới đứng dậy, từ trong túi quần âu phục lấy một tấm danh thiếp ra ngoài, đưa cho cô gái kia, sau đó quay về bên cạnh Tề Nhạc.

- Anh quen nàng sao?

Tề Nhạc không đợi Từ Đông ngồi xuống, hiếu kỳ hỏi.

Từ Đông mỉm cười nói:

- Đương nhiên không biết. Đây là trình độ. Anh xem làn da cô gái kia thật tốt, tướng mạo, dáng người, không điểm nào không phải nhất lưu, tuyệt đối là cực phẩm mỹ nữ. Tôi đưa danh thiếp cho nàng. Nhưng mà, cô bé này dường như rất tinh khiết, tôi nói chuyện với nàng cả buổi, lại không nói quá hai chữ, thật sự là kỳ quái.

Tề Nhạc hiếu kỳ nói:

- Vậy anh nói chuyện với cô ta như thế nào?


Từ Đông mỉm cười nói:

- Phương pháp thì có rất nhiều, nhưng rất đơn giản ah! Thí dụ như làm bộ nhận lầm người, hoặc là hỏi thời gian, hoặc là làm bộ va chạm. Những cách tiếp cận này rất đơn giản, về phần phát huy như thế nào, phải xem trình độ. Khá tốt, có lẽ tôi đã gây cho nàng ấn tượng không tệ, nếu thời gian đầy đủ, tôi có năm phần nắm chắc. Đáng tiếc tôi phải theo anh tới Thanh Bắc, hy vọng ở đại học Thanh Bắc cũng có cực phẩm như vậy.

Lúc này đây, trên mặt Tề Nhạc lộ ra nụ cười.

- Từ ca, xem ra trình độ của anh vẫn chưa đủ nha! Loại cực phẩm này cũng rất đơn giản, tôi có thể hỏi số điện thoại của nàng, còn kéo bàn tay nhỏ bé của nàng, anh có tin hay không?

Từ Đông nhìn qua gương mặt Kỳ Lân không thấy có điểm gì xuất chúng cả.

- Ah? Không có nhìn ra, thì ra huynh đệ cúng là cao thủ? Vậy tôi muốn nhìn, nếu như anh làm được, tôi sẽ mời anh bữa tiệc lớn, như thế nào?

Tề Nhạc cười hắc hắc, nói:

- Tốt, cứ quyết định như vậy. Nhưng mà, nếu ăn bữa tiệc lớn thì tôi còn muốn mang theo hai người.

Từ Đông gật gật đầu, nói:

- Chuyện này dễ dàng. Huynh đệ, anh mau đi đi. Vừa rồi tôi có hỏi nàng, nàng nói người nàng đợi đang tới. Thời gian của anh không nhiều lắm.

Tề Nhạc tự tin đứng lên, mỉm cười, đi tới bên cạnh cô gái kia.

Từ Đông nhìn qua Tề Nhạc, hắn thật sự khó mà tin được, bất luận là bề ngoài, cử chỉ thì Kỳ Lân đều không bằng mình, làm sao có thể làm được chuyện mình không thể làm cơ chứ? Chẳng lẽ hắn muốn bá vương ngạnh thượng cung sao? Vậy thì quá vi phạm nguyên tắc quý tộc rồi. Cua gái cũng không phải chuyện sai, nhưng mấu chốt là phải làm cho nhân gia cam tâm tình nguyện mới được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận