Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Trong mắt Như Nguyệt toát ra quang mang ngưng trọng:

-
Không, đó không phải chịu chết. Chỉ sợ là Xi Vưu đã chữa thương xong và
quay trở lại. Nếu như không có chỉ huy của hắn, những tên gia hỏa này
vẫn sẽ như trước đây, không có cam đảm phát động tiến công. Tình huống
hiện tại có chút không ổn, đạn dược chúng ta mang đến đã tiêu hao không
ít. Xem ra, trận chiến đấu này chỉ có thể dựa vào lực lượng của chúng
ta. Minh Minh, em nhanh thông báo cho mọi người, chuẩn bị chiến đấu.

Minh Minh đáp ứng một tiếng, nhẹ nhàng bay ra ngoài. Như Nguyệt một mực nhìn chăm chú đại quân Tộc Cửu Lê đang tràn tới rất nhanh, trong lòng
không khỏi lo lắng.

- Tề Nhạc ah! Nếu như bây giờ anh ở chỗ
này, em cũng không cần phải lo lắng như thế. Rốt cục là tới khi nào anh
mới trở về được đây?

Từ khi Tề Nhạc trở thành Sinh Tiếu
Vương, vị trí đệ nhất chiến sĩ Sinh Tiếu thuộc về Như Nguyệt đã tặng cho Tề Nhạc. Nàng đã thành thói quen có Tề Nhạc, không nói trước phương
diện tình cảm, chỉ cần có Tề Nhạc ở nơi này. Chiến sĩ Sinh tiếu đối với
bất kỳ tình huống nào cũng đều có cách đối phó, mà bây giờ Tề Nhạc không có ở đây, Như Nguyệt chỉ có thể một mình khởi động. Mắt thấy Tộc Cửu Lê phát động công kích toàn diện cùng Xi Vưu có khả năng ẩn núp trong
bóng tối, Như Nguyệt đã cảm giác được có chút gánh nặng khó chịu nổi
rồi.

. . .

Như Nguyệt bên kia cố gắng đối kháng
cùng Tộc Cửu Lê, vậy còn Tề Nhạc đang ở chỗ nào? Hắn lúc này vẫn ở Tây
Tạng hoặc là nói trong không gian mỹ diệu của Ngũ Hành Sơn Nhạc.

Ngay cả Tề Nhạc cũng không biết đã qua bao nhiêu thời gian rồi. Từ khi
tới đây, ngoại trừ mấy lần cần chuyển đổi tu luyện Vân Lực mà thanh
tỉnh thì tinh thần lực của hắn cơ hồ đều ở trong lúc ngủ say. Trong
không gian này, hắn căn bản không cần lo lắng bất luận khả năng xuất
hiện nguy hiểm nào, hoàn toàn có thể toàn tâm toàn ý vùi đầu vào trong
tu luyện, cũng chính là dưới loại tình huống này, Tề Nhạc mới cảm nhận
hết được ưu việt Ngũ Hành Sơn Nhạc mang lại cho hắn. Đúng như hắn dự
liệu, trên ngọn núi màu xanh da trời có năng lượng thủy thuộc tính vô
cùng mênh mông, không tốn nhiều thời gian, thủy vân lực cấp bậc tám vân
của hắn đã không ngừng hấp thụ thủy thuộc tính và củng cố hoàn toàn cảnh giới tám vân. Về sau Tề Nhạc lại chuyển dời đến trên ngọn núi màu đỏ
phía nam, không lâu trước đó nhờ năng lượng hỏa thuộc tính và toàn tâm
toàn ý tu luyện cũng đạt tới cảnh giới tám vân. Bốn loại Vân Lực thì có
hai loại đều đã đạt đến cấp bậc tám vân, tương đương với hắn đã hoàn
thành một nửa chỉnh thể tám vân, thực lực gia tăng trên phạm vi lớn.
Đồng thời sau khi hoàn thành tu luyện hỏa thuộc tính Vân Lực, Tề Nhạc
phát hiện khi mình đi tới ngọn núi trung ương màu vàng có thổ thuộc tính thì tổng hợp năng lượng Ngũ hành thuộc tính sẽ sinh ra một loại khí tức phi thường nhu hòa, chúng tương sinh với năng lượng tự nhiên của mình.
Vì thế thời gian sau đó, Tề Nhạc đều hấp thu loại khí tức đó tăng cường
tự nhiên chi nguyên của mình. Thân thể của hắn cũng không ngừng tiến hóa trong không gian Ngũ Hành Sơn Nhạc, tuy rằng không bằng thoát thai hoán cốt của tự nhiên chi nguyên lúc trước, nhưng mà trình độ cứng rắn của
thân thể hắn đã vô cùng mạnh. Trong quá trình không ngừng hấp thu năng
lượng, kinh mạch của Tề Nhạc lúc này đã có thể thừa nhận được năng
lượng lớn hơn nhiều...

Thở sâu một hơi, trong mắt Tề Nhạc
toát ra một tia quang mang thỏa mãn, ở trong cái không gian này không có không khí chân chính. Nếu như người bình thường đi vào cái không gian
này, thậm chí không thể sống nổi, vì trong không gian hoàn toàn tràn
ngập ngũ hành năng lượng Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, năm loại năng lượng
nguyên tố tương sinh tương khắc, ở những phương vị bất đồng thì năng
lượng hô hấp cũng hoàn toàn bất đồng.

Đáng tiếc bốn loại Vân
Lực của Tề Nhạc chỉ có tương hợp cùng hai loại ngũ hành, nếu không hắn
thậm chí có thể trong khoảng thời gian ngắn làm cho thực lực của mình
leo lên một bậc thang khác.

Năng lượng của Tự Nhiên Chi
Nguyên trong cơ thể càng thêm thâm thúy hơn trước kia, đồng thời cũng
chặt chẽ gắn bó phù hợp với năng lượng bản thân. Tề Nhạc đứng lên nhìn
thoáng qua không gian yên tĩnh này. Trong lòng của hắn có hơi vội vàng,
đã đi tới Tây Tạng một thời gian ngắn rồi, không biết thời kỳ Viễn Cổ
Cự Thú xuất hiện tình huống ra sao? Nếu như không có Xi Vưu thì quân
đoàn Sinh Tiếu trợ giúp đại quân nhân loại sẽ không có vấn đề gì khi
ngăn cản công kích của địch nhân. Nhưng mà một khi Xi Vưu chữa thương
hoàn tất, sau đó xuất hiện bên trong trận doanh của Tộc Cửu Lê thì không còn dễ dàng nữa, dù sao thì Bàn Cổ Phủ trong tay hắn vô cùng đáng sợ.
Từ miêu tả của đại sư Trát Cách Lỗ đối với Hiên Viên Kiếm, có thể thấy
Bàn Cổ Phủ cùng Hạo Thiên tháp cũng hẳn là một đôi, chỉ có Bàn Cổ Phủ
còn đỡ một ít, nhưng Tề Nhạc lại sợ Xi Vưu cũng sẽ phát hiện huyền bí
của thập đại thần khí, nếu để cho hắn bằng vào Bàn Cổ Phủ đạt được Hạo
Thiên tháp thì kiếp nạn của nhân loại thời kỳ Viễn Cổ Cự Thú chỉ sợ sẽ
xuất hiện.

Vừa nghĩ tới nhân tố bất định bên kia, Tề Nhạc
hiện tại phi thường nóng lòng muốn rời khỏi nơi này tới thời kỳ Viễn Cổ
Cự Thú. Nhưng mà Không Động Ấn đối với hắn có sức hấp dẫn quá lớn, đó là thần khí có thể gia tăng thực lực của hắn trên phạm vi lớn. Vì thế, bất luận trong lòng lo lắng như thế nào, hắn hiện tại cũng chỉ có thể chờ
đợi mà thôi.

Trong lúc Tề Nhạc chuẩn bị tiếp tục lúc tu
luyện, một thanh âm đột nhiên trong lòng của hắn vang lên mang theo sự
thoải mái dễ chịu:

- Ưm! Khí tức thật thoải mái, đây là khí tức của bằng hữu cũ. Tề Nhạc, làm sao ngươi tới đến nơi đây?

Vừa nghe đến cái thanh âm này trong lòng Tề Nhạc không khỏi đại hỉ, hắn nhanh chóng cướp lời:

- Hiên Viên hồn tiền bối, ngài tỉnh rồi? Thế nào, tình huống khôi phục năng lượng của ngài ra sao rồi?

Đúng vậy thanh âm đột nhiên xuất hiện đúng là của Hiên Viên hồn.

Hiên Viên Hồn cười nói:

- Yên tâm đi, chỉ cần Hiên Viên Kiếm vẫn tồn tại, ta cũng không biến
mất. Chỉ là không nghĩ tới Tru Thần Trận hao phí năng lượng khổng lồ như thế, nếu như không phải ngươi tới cái địa phương này thì chỉ sợ ta còn
cần một đoạn thời gian rất dài mới có thể thức tỉnh. Ân, năng lượng của
ngươi tựa hồ trở nên lớn thêm không ít so với trước kia. Nói cho ta
biết mau, trong khoảng thời gian ta hôn mê đã xảy ra chuyện gì?

Tề Nhạc đáp ứng một tiếng, vội vàng đem chuyện từ lúc trước ở Luân Đôn trở về nói lại giản lược cho Hiên Viên Hồn nghe.

Nghe Tề Nhạc nói xong, Hiên Viên Hồn không khỏi phẫn nộ quát:

- Những tên gia hỏa Phương Tây này thật đáng ghét, lần sau gặp lại,
chúng ta nhất định phải tiêu diệt chúng. Bất quá, Xi Vưu có thể lấy được Bàn Cổ Phủ khiến cho ta thật không ngờ. Để cho tên này đạt được thần
khí cường đại như thế sẽ sinh ra ảnh hưởng to lớn tới thời kỳ Viễn Cổ Cự Thú, điểm này tiểu hòa thượng nói không sai. Cũng chỉ có ta mới có thể
khắc chế Bàn Cổ Phủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui