Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

- Thế nào, ta không có nhìn lầm người chứ? Tuy rằng thực lực bây giờ
của Tề Nhạc không thể phát huy ra lực lượng chính thức của chúng ta,
nhưng mà tốc độ phát triển của hắn ngay cả ta đều không thể không kinh
hãi, tiềm lực của hắn vô cùng lớn. Ngươi có lẽ cũng cảm giác được khí
tức tự nhiên trên người hắn, nó có tác dụng rất lớn với ngũ hành năng
lượng của ngươi. Khảo nghiệm cũng đã xong. Hiện tại ngươi không nên do
dự nữa a.

Ấn linh mỉm cười nói:

- Tên gia hỏa
ngươi. Kỳ thật, ngươi cảm thấy sau khi ta gặp ngươi còn muốn có lựa chọn khác sao? Nếu ta không đáp ứng, ngươi còn không hủy ta đi luôn. Nhiều
năm như vậy rồi, không nghĩ tới chúng ta lại có thể liên thủ một lần
nữa. Chỉ là không biết lần này chúng ta sắp sửa đối mặt với địch nhân là ai.

Hiên Viên Hồn nhẹ nhàng tiến tới trước người của ấn
linh, hai người đồng thời duỗi tay phải ra nắm lại giữa không trung.
Hiên Viên Hồn nói với giọng tràn ngập tình cảm:

- Trái Không Động. Phải Hiên Viên, kiếm ấn hợp bích thiên địa kinh. Ông bạn già, rốt cục chúng ta đã ở cùng nhau rồi.

Ấn linh tức giận nói:

- Thôi, bớt nói nhảm đi, không phải nịnh nọt ta, ngươi chẳng có cái gì
khác với trước kia, sự yên tĩnh của ta nhiều năm cuối cùng không thể
tiếp tục.

Quá trình nhận chủ kế tiếp thì vô cùng đơn giản,

Không Động Ấn kiểm tra thân thể của Tề Nhạc rồi trực tiếp cùng Kỳ Lân
Châu của hắn tan ra làm một thể. Nguyên bản hình thái trân châu của Kỳ
Lân Châu biến thành hình thái ngọc thạch, lần dung hợp này khiến cho thể tích bản thân của Kỳ Lân Châu trở nên càng thêm cực lớn, đồng thời bên
trong Kỳ Lân Châu cũng thêm dễ dàng khống chế hết thảy. Không có Kỳ Lân
Châu, nhưng lại có thêm năng lực Kỳ Lân Châu của Không Động Ấn, hơn một
tháng chờ đợi của Tề Nhạc cuối cùng không có uổng phí.

Được Không Động Ấn chỉ dẫn, hắn rốt cục đã đi ra khỏi không gian của Ngũ Hành Sơn Nhạc đi tới đại điện trong Thánh Phật Tự.

Khi Tề Nhạc xuất hiện trong đại điện, Trát Cách Lỗ đã ở chỗ đó chờ đợi
hắn. Nhìn thoáng qua Kỳ Lân Châu trên cổ của Tề Nhạc biến thành một cái
khuyên tai ngọc, hắn không khỏi mỉm cười nói:

- Chúc mừng anh. Hiện tại, anh đã chính thức có được năng lực dẫn đầu Đông Phương đối mặt với hết thảy các địch nhân.

Tề Nhạc cung kính hành lễ với Trát Cách Lỗ nói:

- May mắn có đại sư chỉ điểm, tôi phải lập tức đi ngay hội họp với đồng bạn của tôi đang chờ đợi ở thời kỳ Viễn Cổ Cự Thú.

Trát Cách Lỗ gật nhẹ đầu nói:

- Không bao lâu nữa anh có thể sẽ trở lại Tây Tạng. Tề Nhạc, tôi không
hề khuyên anh nhiều nữa, chỉ hi vọng anh có thể suy nghĩ thật kỹ. Tương
lai không lâu địch nhân đối mặt với anh sẽ là ai. Và thêm nữa, tương lai người này...anh nhất định phải phân biệt rõ điểm đó, anh đã minh bạch
chứ?

Tề Nhạc trầm mặc trong chốc lát, nhìn đôi mắt của Trát Cách Lỗ thanh tịnh vô cùng, hắn thở dài một tiếng nói:

- Đại sư. Tôi minh bạch ý của ngài. Tôi chỉ có thể nói tất cả làm hết
sức mà thôi. Nhưng mà tôi không thể cam đoan cái gì. Tôi đi đây, đại sư
hãy bảo trọng.

Cửa điện mở ra, Tề Nhạc hóa thành một đám khói xanh mà đi, dựa vào khống chế điều khiển đối với năng lượng, hắn có thể hoàn toàn điều khiển năng lượng chung quanh thân thể của mình.

Ra khỏi Thánh Phật Tự, tâm tình của Tề Nhạc tốt vô cùng, tuy rằng Trát
Cách Lỗ nói câu cuối cùng khiến cho hắn suy nghĩ nhưng có một số việc đã quyết thì không cách nào thay đổi. Hắn dứt khoát không đi suy nghĩ
nhiều nữa mà rất nhanh ly khai Thánh Phật Tự hướng về Kinh Thành. Hiện
giờ hai loại vân lực thủy hỏa đều hoàn toàn tăng lên tới cảnh giới tám
vân, tốc độ phi hành của Tề Nhạc lúc này đã không sai biệt lắm với Tiểu
Bằng. Bởi vì nguyên nhân hưng phấn, lần này hắn thậm chí không có triệu
hồi ra Tiểu Bằng, mà là dựa vào lực lượng của chính mình bay về kinh
thành.

Không gian Ngũ Hành Sơn Nhạc có thể nói để cho Tề Nhạc được lợi rất nhiều.

Chẳng những đợi được Hiên Viên Hồn thức tỉnh, đồng thời cũng đem hai
trong bốn loại vân lực của chính mình tăng lên tới cảnh giới tám vân,
cũng nhận được Không Động Ấn trong thập đại thần khí. Chiếm được Không

Động Ấn Tề Nhạc tin tưởng, coi như là Ngưu Ma Vương có năng lực phá vỡ
lĩnh vực đồng sanh cộng tử mà muốn cùng mình đối kháng cũng phải dè
chừng, uy lực của hai kiện thần khí đương nhiên là mạnh hơn một kiện
rồi.

Mắt thấy Kinh Thành đã càng ngày càng gần, mà Tề Nhạc
lúc này mới từ trong hưng phấn tỉnh táo lại, lập tức sắp về tới nhà rồi. Mình có nên đi gặp cha mẹ của mình không? Bọn họ sau khi biết thân phận của mình sẽ có phản ứng ra sao? Hoặc là nói, mình sẽ đối mặt với họ như thế nào?

Họ dù sao cũng là cha mẹ mình, không thể cứ trốn
tránh mãi được, mà Tề Nhạc cũng không muốn trốn. Kinh Thành đã ở trước
mặt, hắn dứt khoát buông lỏng thể xác và tinh thần, hết thảy thuận theo
tự nhiên đi, thản nhiên đối mặt có lẽ là biện pháp tốt nhất hiện tại.

Im im lặng lặng tiến vào bên trong biệt thự Long Vực, Tề Nhạc trước
tiên cảm thấy khí tức của Tuyết Nữ, mà chính hắn cũng không có che dấu
hơi thở, không đợi hắn đi tới biệt thự, một đạo thân ảnh màu lam đã bay
ra, vừa vặn vùi đầu vào trong ngực của hắn.

- Tề Nhạc, anh trở lại rồi.

Tuyết Nữ hưng phấn ôm cổ hắn tung tăng như chim sẻ nói.

Nhìn ánh mắt của nàng có chút tức giận, Tề Nhạc không khỏi mỉm cười nói:

- Nha đầu ngốc, anh không phải đã trở lại sao?

Tuyết Nữ bất mãn hừ một tiếng, nói:

- Còn nói sẽ mau trở lại, chuyến này đã đi luôn mười mấy ngày.

Lần này nàng thật vất vả mới có thời gian ở chung với Tề Nhạc, mà Tề
Nhạc lại ly khai lâu như vậy đã muốn đi thời kỳ Viễn Cổ Cự Thú, nàng bất mãn cũng là chuyện bình thường.

Tề Nhạc nói:


- Đi thôi, chúng ta trở về trước rồi hãy nói.

Vừa nói dứt lời, hắn kéo bàn tay nhỏ bé của Tuyết Nữ đi về phòng.

Tuyết Nữ rót một chén nước cho Tề Nhạc rồi hỏi:

- Làm sao anh đi lâu như vậy, em sắp lo lắng muốn chết, anh cũng không
biết, bác trai bác gái cơ hồ mỗi ngày sáng trưa tối đều gọi điện tới
hỏi thăm tin tức của anh. Về sau, em không đành lòng nói cho bọn hắn
biết anh vẫn chưa về.

Nghe Tuyết Nữ nhắc tới cha mẹ, trong mắt Tề Nhạc toát ra một tia tình cảm phức tạp, hắn hỏi:

- Bọn họ vẫn khỏe chứ?

Tuyết Nữ lắc đầu đáp:

- Tuy rằng em gần đây không gặp được hai bác, nhưng có lẽ họ lo lắng
cho anh mà không khỏe đâu. Tề Nhạc, bất luận như thế nào, trước khi
chúng ta rời đi, anh nhất định phải gặp họ một lần. Chẳng lẽ hiện tại
trong lòng anh còn trách bọn họ ngày đó đề phòng đối với anh sao?

Tề Nhạc lắc đầu, mỉm cười đáp:

- Làm sao lại như vậy? Dù sao họ cũng là cha mẹ của anh. Anh làm sao có thể trách họ mãi được. Chỉ là bởi vì khi đó tâm tình thật sự có chút sa sút, thật vất vả mới tìm được cha mẹ mình, nhưng không thể nào nhận
lại, thật khó làm cho anh tiếp nhận.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận