Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

- Bất quá lần này đi Tây Tạng anh cũng đã nghĩ thông, trước kia bởi vì
anh mất tích, họ chịu thống khổ cực lớn, tài phú nhiều đến mấy cũng
không thể ký thác tâm linh. Vì thế, chúng ta đều là người bị hại. Họ dù
sao cũng là cha mẹ ruột của anh ah! Yên tâm đi, trước khi rời đi, anh
nhất định sẽ đi gặp họ một lần.

Tuyết Nữ nhẹ nhàng thở ra, nói:

- Anh có thể nghĩ như vậy em có thể an tâm rồi. Mau nói xem những ngày này đi Tây Tạng làm cái gì?

Nhìn bộ dạng hiếu kỳ của Tuyết Nữ, Tề Nhạc nhịn không được nhéo nhéo cái mũi nhỏ đáng yêu của nàng, hắn mỉm cười nói:

- Lần này đi Tây Tạng có được thu hoạch vô cùng lớn. Anh đã hiểu được
những thứ trước kia không nghĩ ra, đồng thời thực lực cũng tăng lên
không ít. Hiện tại cho dù đối mặt với Xi Vưu một lần nữa, anh cũng nắm
chắc đứng ở thế bất bại.

Lập tức hắn đem chuyện phát sinh của mình ở Tây Tạng nói cho Tuyết Nữ nghe, trong đó cũng ẩn tàng chuyện
Thần Thoại Đông Phương. Đó là thiên cơ, càng ít người biết rõ càng tốt,
hơn nữa, Tuyết Nữ có biết rõ cũng không có ý nghĩa gì.

Nghe Tề Nhạc nói xong, Tuyết Nữ không khỏi đại hỉ nói:

- Thật tốt quá, chúng ta có thể đối kháng được với đám người giáo đình
rồi. Bây giờ cách thời gian chiến đấu với Vũ Mâu ngày mười tháng một
không còn ngắn nữa. Hiện tại có thể gia tăng thực lực, em cũng có thể
yên tâm về anh rồi.

Tề Nhạc nhìn sắc trời bên ngoài vẫn còn sớm, hắn nói:

- Tuyết Nữ, anh có chút không yên lòng vì mọi người, buổi tối hôm nay
chúng ta trở về đi. Anh sợ Xi Vưu bên kia đã chữa lành thương thế, hắn
dù sao cũng có Bàn Cổ Phủ, không thể dùng lẽ thường để đối đãi.

Trong mắt Tuyết Nữ toát ra một tia hụt hẫng, nhưng nàng vẫn gật nhẹ đầu nói:

- Được rồi! Anh nói khi nào thì đi thì đi. Bất quá, có một số việc em
hiện tại nói cho anh biết. Tốc độ phát triển của tập đoàn Kỳ Lân chúng
ta nhanh hơn so với trong tưởng tượng, Cơ thượng tướng ước chừng tại nửa tháng trước điện thoại tới nói, các lãnh đạo của quốc gia đã hoàn
toàn đồng ý công ty hoa quả của chúng ta và còn gửi lời khen ngợi. Nhưng mà vì cam đoan chuyện cung cấp hoa quả của công ty cho lãnh đạo quốc
gia sẽ không bị tiết lộ. Mà quốc gia cũng sẽ không để chúng ta chịu
thiệt, tuy rằng sẽ không trả tiền nhưng sẽ điều chỉnh thuế cho chúng ta
chỉ còn một nửa. Đồng thời nhờ quốc gia, sản phẩm của chúng ta mở rộng
khắp nơi. Các lãnh đạo của quốc gia tán thưởng mãi không thôi. Người
trợ giúp lớn nhất vẫn là đài truyền hình quốc gia Hoàng Kim, họ quảng
cáo tuyên truyền cho công ty của chúng ta, mỗi tuần phát ra một lần, cứ
tiếp tục một năm thì tuyên truyền cũng sẽ có hiệu quả, không cần tới vấn đề tài chính. Nhờ quốc gia đỡ đầu, lúc mua sắm sản phẩm của chúng ta
còn tuyên truyền quảng cáo, sản phẩm đợt một đã bán hết toàn bộ. Đợt thứ hai cũng đang trong quá trình đưa ra thị trường, trước khi tài chính
hoàn toàn được thu hồi, chị Nguyệt Quan không thể nói anh định giá cao
nữa mà thậm chí còn nghĩ đến muốn tăng giá. Mỗi ngày tuy rằng nàng rất
vất vả, nhưng mà nhìn thấy bảng báo cáo tài vụ thì cười toe toét
không ngừng.

Nghe công ty đi vào quỹ đạo, Tề Nhạc không khỏi
nhẹ nhàng thở ra, hắn xác thực không có thời gian bận tâm đến chuyện của công ty, đạt đươc thành tích như thế là rất tốt rồi.

Tuyết Nữ cười cười tiếp tục nói:

- Còn nữa, bởi vì hiệu quả của sản phẩm công ty chúng ta phi thường rõ
ràng đã khiến cho một số người trong ngành ở nước ngoài chú ý. Hiện tại
đã có người trong ngành của bảy quốc gia yêu cầu quyền đại lý tiêu thụ
sản phẩm. Anh xem rồi xử lý chuyện này.

Tề Nhạc suy nghĩ một chút rồi đáp:

- Cái này đơn giản, hết thảy dựa theo thủ tục bình thường để xử lý.
Chúng ta không cần đại lý, tất cả đều phải tự tiêu thụ, phải khống chế
sản phẩm đó trong tay mình. Bởi vì hoa quả nguyên sinh thái của chúng ta là độc nhất vô nhị, vì thế căn bản là không sợ bị cạnh tranh. Cho dù
trong tay đối thủ cạnh tranh có loại phương pháp xử lý này nhưng không
có hoàn cảnh của thời kỳ Viễn Cổ Cự Thú cũng không thể có thể tạo ra
hoa quả giống như của chúng ta. Hiện tại không cần phải gấp gáp, em đợi
tí nữa gọi điện thoại nói cho chị Nguyệt Quan. Chúng ta sau khi rời đi,
hết thảy sự vụ của công ty do nàng quản lý và tạm thời không cần làm gì
nhiều cả. Chờ chúng ta sau khi trở về lại bàn tiếp, nói với nàng để cho
chúng ta có chỗ đứng trong nước trước, tăng cường tuyên truyền sản phẩm. Sau khi chúng ta trở lại, đó là lúc tích lũy được vốn liếng nhất định.
Khi đó mới là thời cơ tốt tiến quân thị trường quốc tế của chúng ta. Dù
sao hiện tại chúng ta cũng chỉ là một công ty mới phát triển, còn cần
không ít thời gian để chỉnh hợp các phương diện.

Tuyết Nữ gật nhẹ đầu nói:

- Sau khi em cùng chị Nguyệt Quan thương lượng cũng cho là như vậy đấy. Bây giờ không phải là thời khắc nóng lòng phát triển, nhất định phải ổn định lại tình thế rồi mới nói tiếp. Hơn nữa sản phẩm của công ty chúng
ta cũng cần một lượng khách hàng trung thành ủng hộ, một khi đã có thu
nhập ổn định mới tiếp tục mưu đồ phát triển. Bất quá, không biết vì sao
truyền thông nước ngoài tựa hồ cũng lên công ty nhỏ của chúng ta. Em
nghe Nguyệt Quan tỷ nói, nước ngoài có đưa tin không ít về chúng ta,
chuyện này có cần ra nước ngoài điều tra không.

Tề Nhạc lắc đầu đáp:

- Tinh lực của chúng ta có hạn, sắp rời đi rồi, một người Nguyệt Quan
đã bận tới đầu tắt mặt tối. Chờ chúng ta từ thời kỳ Viễn Cổ Cự Thú trở
về rồi mới xử lý những chuyện này. Đúng rồi, em nói cho Nguyệt Quan tỷ
biết, nếu như điều kiện phù hợp thì mua hai cái kho lạnh cỡ lớn. Chúng
ta không thể đi thời kỳ Viễn Cổ Cự Thú như đi chợ được, lần này trở về
chỉ có thể là mang hoa quả nhiều hơn.

Tuyết Nữ có chút bận tâm mà nói:

- Nhưng mà nói như vậy thời gian rất dài có ảnh hưởng tới chất lượng của hoa quả hay không?

Tề Nhạc mỉm cười, lắc đầu đáp:

- Làm sao có thể có chuyện đó được? Đừng quên anh có năng lượng Tự
Nhiên Chi Nguyên ah! Còn có Thực Vật Hồn muội muội hiểu rất rõ thực vật, chỉ cần rót vào năng lượng tự nhiên nhất định trong kho hàng thì sẽ
không có vấn đề gì.

Tuyết Nữ chợt nói:

- Thì ra là thế, vậy cứ làm như thế a.

Trong mắt Tề Nhạc bộ lộ một tia cảm xúc:

- Buổi tối hôm nay phải rời đi, em giúp anh đi gặp họ. Anh nghĩ họ nhất định lưu lại số điện thoại cho em.

Tuyết Nữ tự nhiên biết rõ Tề Nhạc nói tới ai, nàng đáp:

- Em sẽ đi gọi điện cho họ.

Tề Nhạc móc điện thoại ra nói:

- Để anh tự gọi, đọc số cho anh đi.

Đó dù sao cũng là cha mẹ thân sinh của mình, vấn đề này tự mình giải quyết thì tốt hơn.

Dựa theo Tuyết Nữ nói, Tề Nhạc bấm số gọi Tề Thiên Lỗi, nghe được bên
kia đã chuyển được thanh âm, nếu như nói Tề Nhạc hiện tại không khẩn
trương đó là chuyện không có khả năng.

- Tôi là Tề Thiên Lỗi, xin hỏi ai đang gọi vậy?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui