Ba người đi vào trong đại sảnh của biệt thự ngồi xuống, Tề Thiên Lỗi
ngồi ở đối diện Tề Nhạc, mà Ứng Tiểu Điệp cố ý muốn ngồi cạnh con mình,
nàng ở bên cạnh ôm lấy tay Tề Nhạc. truyện từ .com
Cảm thụ được trên người mẹ mình không ngừng phóng thích khí tức ôn hòa, trong mắt Tề Nhạc không khỏi toát ra một tia cảm xúc nhu hòa.
Tề Thiên Lỗi thở dài một tiếng:
- Hai mươi năm rồi, suốt hai mươi năm rồi, chúng ta rốt cục tìm thấy
con. Tề Nhạc, ta biết rõ con sẽ trách chúng ta, mãi hai mươi năm mới gặp lại chúng ta. Hai mươi năm này, nhất định con đã phải chịu không ít khổ cực. Nhưng mà con có hiểu nỗi lòng của cha và mẹ con không? Lúc trước
không phải chúng ta từ bỏ con mà là đối thủ cạnh tranh vì trả thù chúng
ta trên buôn bán mới trộm đi con trai yêu quý nhất của ta. Về sau tuy
rằng ta đã báo thù, nhưng mà cuối cùng lấy được tin tức sát thủ trộm con đi đã bốc hơi ở nhân gian. Ta dùng biết bao nhân lực vật lực, nhưng
thủy chung đều không có được tin tức của con. Mẹ con vì mất con mà không biết khóc bao nhiêu lần, về sao chúng ta quyết định không đi tìm con
nữa. Bởi vì chúng ta sớm đã có nhi tử, chúng ta cũng thủy chung tin
tưởng con vẫn còn sống. Thẳng thắn nói, ta là một rất người ích kỷ, cũng không phải người nhiệt tình yêu công ích. Nhưng mà từ khi con mất tích, ta và mẹ con đều đặt đa số tinh lực vào sự nghiệp từ thiện. Với hi vọng có thể cảm động ông trời, một ngày nào đó đưa con về bên cạnh chúng ta. Hai mươi năm, suốt hai mươi năm ah! Hôm nay con rốt cục đã xuất hiện
trước mặt chúng ta. Con trai, con có thể tha thứ cho ta và mẹ con không?
Nhìn Tề Thiên Lỗi bởi vì kích động mà hai mắt trở nên đỏ bừng, Tề Nhạc dùng sức lắc đầu:
- Không, cha mẹ không cần sự tha thứ của con, bởi vì sau khi biết hết
mọi chuyện con chưa từng hận một ai. Hai người vì con mất tích mà nhận
lấy đau đớn cực lớn. Đây hết thảy, chỉ có thể nói là ông trời trêu đùa
một nhà chúng ta. Cha!
Một câu cuối cùng nhất thời khiến Tề
Thiên Lỗi không cách nào khống chế tâm tình của mình, trong lúc nhất
thời nước mắt tuôn đầy mặt, còn có cái gì hạnh phúc hơn cha gặp lại con? Nhìn con trai của mình, hắn càng kích động nói không ra lời, mà Ứng
Tiểu Điệp dựa vào vai của Tề Nhạc khóc lớn.
Được Tề Nhạc chấp nhận, Tề Thiên Lỗi cùng Ứng Tiểu Điệp hiện tại tuy rằng kích động,
nhưng nội tâm thì vô cùng hưng phấn. Vốn đám người cho rằng Tề Nhạc vì
chịu khổ thời gian dài như thế sẽ trách họ. Nhưng hiện tại xem ra, hết
thảy đều không là vấn đề, nhi tử đã chính thức trở lại bên cạnh mình.
Ba người một nhà kích động trọn vẹn nửa giờ mới từ từ bình tĩnh trở
lại, Ứng Tiểu Điệp dịu dàng lau nước mắt trên mặt nhi tử, bởi vì nàng
cảm thụ được thân hình cường tráng của Tề Nhạc mà không khỏi nín khóc
mỉm cười:
- Con trai, con còn cường tráng hơn cha của con rất nhiều. Hai mươi năm không có ở chúng ta bên cạnh, thật khổ con rồi.
Nắm tay của mẫu thân, Tề Nhạc nhẹ nhàng lắc đầu, nói:
- Quá khứ đều đã qua. Mẹ, ngài cũng đừng tự trách nữa. Kỳ thật con cũng có không đúng, nếu như trước khi nhìn thấy hai người, tâm tình của con có thể ổn định một ít, nói không chừng chúng ta đã sớm sum hợp rồi. Về
sau bởi vì có một số việc con phải đi xử lý, cho nên mới trở về chậm
khiến cho mọi người lo lắng.
Tề Thiên Lỗi nghe Tề Nhạc nói
tới chỗ này liền phất phất tay để cho các nhân viên an ninh thủ hộ sau
lưng thối lui ra khỏi biệt thự, lúc này mới hướng Tề Nhạc hỏi:
- Ta thông qua một ít phương diện tiến hành tìm hiểu thân phận của con, không ngờ lại phát hiện hồ sơ của con phi thường thần bí. Địa phương
chấm dứt cuối cùng là ở đại học Thanh Bắc, hơn nữa con còn thôi học, hồ
sơ sau đó không còn gì. Ngay cả chuyện con lập Kỳ Lân tập đoàn trong hồ
sơ cũng ít tới đáng thương. Theo ta được biết, con có lẽ là người trọng
yếu của quốc gia.
Đối với cha mẹ của mình tự nhiên không cần phải giấu diếm, Tề Nhạc nói:
- Cha. Con không thuộc về ngành nào của quốc gia, nhưng lại được quốc
gia tán thành, nói như thế nào đây. Bởi vì thân phận của con tương đối
đặc thù. Từ góc độ của quốc gia mà nói thì con có một cái huân chương
thủ hộ kim cương cùng đặc quyền nhất định khác, chỉ cần không gây hại
cho quốc gia thì quốc gia cũng không đi khống chế con.
- Huân chương thủ hộ kim cương?
Nghe được cái tên này, vợ chồng Tề Thiên Lỗi đồng thời cả kinh. Tuy
rằng đám người có quan hệ vô cùng mật thiết với cục cảnh sát nhưng mà
cũng không có được tin tức này.
Nhưng mà hàm nghĩa của huân
chương thủ hộ kim cương thì hai người đã từng nghe nói. Chỉ có người
cống hiến rất lớn với quốc gia mới có tư cách đạt được huân chương thủ
hộ kim cương, người có được nó chỉ nghe lệnh của một mình chủ tịch. Có
thể nói là vinh dự cao nhất trong nước cộng hòa Viêm Hoàng, mà nhi tử
của chính mình có vinh dự như vậy, có thể thấy được thân phận của nó
không hề tầm thường.
Tề Nhạc nhìn bộ dáng kinh ngạc của cha mình, hắn tiếp tục nói:
- Đơn giản mà nói, chúng con là một quần thể. Dùng xưng hô để biểu thị
thì có thể nói thủ hộ giả phương đông, nhiệm vụ của chúng con chính là
thủ hộ Đông Phương. Khi có một số việc quốc gia không cách nào giải
quyết, chúng con sẽ ra mặt, phụ trách hóa giải những nguy cơ này.
Tề Thiên Lỗi nghĩ một hồi rồi hỏi:
- Nói như vậy. Các con là một tổ chức sao? Tập đoàn Kỳ Lân chính là cái vỏ bọc bên ngoài của các con?
Tề Nhạc lắc đầu nói:
- Không, không phải. Kỳ Lân tập đoàn là do con nghĩ ra, hy vọng nó trở
thành sự nghiệp của con. Dù sao thì một người nam nhân nếu như không có
sự nghiệp của mình đương nhiên không thể nào tốt được. Như ở đây là biệt thự của Như Nguyệt, ngay cả phòng của mình con cũng không có. Mà muốn
có hết thảy thì con nhất định phải có chút vốn liếng.
- Con
nói là Hải Như Nguyệt a. Cô bé này rất tài giỏi, cha mẹ của nàng yên
lòng đem công ty giao cho một cô gái hai mươi mấy tuổi. Nếu như không
phải bản thân công ty bọn họ kinh doanh hạng mục giới hạn thì tập đoàn
Long Vực còn phát triển càng lớn hơn nữa.
Vừa nói đến vấn đề kinh tế, Tề Thiên Lỗi lập tức lập tức tỉnh táo.
Tề Nhạc cười khổ nói:
- Kỳ thật tập đoàn Kỳ Lân của con đều là do Như Nguyệt vay tiền mở ra
đó. Chờ sau này tập đoàn đi vào quỹ đạo, con sẽ trả lại tiền cho nàng.
Không đợi Tề Thiên Lỗi mở miệng, Ứng Tiểu Điệp ở bên cạnh đã nói:
- Vay tiền? Con của chúng ta như thế nào cần vay tiền? Cho mượn bao nhiêu? Nói cho mẹ biết mẹ trả lại cho người ta ngay.
Tề Nhạc mỉm cười nhìn vẻ mặt ân cần của mẹ mình, nói:
- Không, không cần thiết đâu. Con muốn tự lực cánh sinh. Kỳ thật, ngày
đó khi biết hai người là cha mẹ ruột, trong lòng con đã cảm thấy do dự
vì thế hai người hoài nghi thân phận của con là chuyện bình thường.