Một số người đang dùng bữa vui vẻ thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
Trong phòng ngay lập tức có cảm giác như bị nhấn nút tạm dừng, tất cả chuyển động đều dừng lại, mọi người đưa mắt nhìn nhau một lúc.
Đây có thể coi là phản xạ có điều kiện của bọn họ ngày nay khi tránh né bọn thây ma trong ký túc xá, khi nghe thấy bất kỳ tiếng động nào, bọn họ sẽ im lặng, để tránh gây ra sự chú ý.
Sau đó tiếng đập cửa lại vang lên, vang lên ba lần không nhanh không chậm.
Có lẽ là người? Thây ma có lẽ sẽ không gõ cửa như vậy đâu.
Diệp Linh Lung để Lý Quân đi xem.
Cô tháo ổ khóa và yêu cầu Lý Quân đặt lại sau khi tìm được chìa khóa, hiện tại cửa an ninh đã hoàn thành đầy đủ nhiệm vụ của mình.
Lý Quân thông qua mắt mèo của cánh cửa để nhìn ra ngoài, bên ngoài có ba người đang đứng, hai nam một nữ, sắc mặt không được tốt lắm, nhưng ăn mặc cũng khá chỉnh tề.
“Là ai vậy?” Anh hỏi.
“Chúng tôi là người sống trong tòa nhà này.” Một người đàn ông bên ngoài trả lời: “Chúng tôi muốn nói chuyện cùng với mọi người.”
Lý Quân quay đầu lại nhìn về phía của Diệp Linh Lung.
Tất cả bọn họ đều sống sót trong ký túc xá sinh viên đông đúc, mà trong kiểu căn hộ này, mọi cửa đều đã được khóa và đều được đóng kín, có người sống sót cũng không có gì quá ngạc nhiên.
Diệp Linh Lung gật gật đầu: “Để bọn họ vào đi.”
Lý Quân mở cửa ra, ngay sau đó có mấy người bước vào, còn chưa kịp nói chuyện thì Trương An Như đã lên tiếng trước: “Thầy Thiệu?”
Thầy Thiệu tên là Thiệu Phái Văn, chính là người đàn ông vừa mới nói chuyện ở bên ngoài, khoảng hơn ba mươi tuổi, dáng người trung bình, khuôn mặt dài và gầy, Trương An Như lại tình cờ là sinh viên kỳ này của ông ấy, cũng không ngờ sẽ gặp nhau trong hoàn cảnh như vậy.
Có điều nhờ có giọng nói của cô ấy mà bầu không khí trong phòng trở nên tốt hơn một chút.
Thiệu Phái Văn và Trương An Như đại diện giới thiệu với nhau một chút.
Trong tòa nhà này ở mỗi cầu thang sẽ có hai căn phòng, tổng cộng có tám tầng và mười sáu căn phòng, hiện tại chỉ có năm người trong số họ còn sống.
Bọn họ đều là giảng viên của Đại học Y.
“Trường học bên kia như thế nào” Thiệu Phái Văn hỏi bọn họ.
Trương An Như và mọi người kể cho bọn họ nghe tất cả mọi chuyện mà bọn họ biết.
“Hôm nay bọn em lái xe tới đây...!dọc đường đi...tất cả đều là thây ma.
Cho dù có người vẫn còn sống sót thì chắc chắn họ cũng phải lẩn trốn.
Hơn nữa còn có con quái vật...”
“Đúng vậy.” Giảng viên nữ dạy tiếng Anh tên là Uông Tinh lúc này cũng nói thêm một tiếng: “Không trốn thì có thể làm gì được nữa? Lúc đầu ở đây có nhiều người sống hơn bây giờ.
Nhưng Lão Dư đã nói không muốn ngồi im chờ chết, cho nên đã đi ra ngoài xem tình hình, kết quả chẳng những chết ở bên ngoài mà còn mang bọn thây ma đi theo vào đây, nếu như không phải hôm nay các em đến đây...!thì có lẽ thầy cô cũng không dám ra ngoài.”
Kiểu chung cư mà bọn họ ở, bình thường thì cũng không có người đi lại ở bên ngoài, lúc tang thi bùng phát lại là nửa đêm, bọn tang thi không thể mở cửa được, nếu như bị biến dị cũng chỉ có thể ở trong chính căn nhà của mình.
Mấy con mà đám người Diệp Linh Lung xử lý trong hành lang đều là kết quả của những lần “mạo hiểm” trước đó của bọn họ.
Cho nên khi bọn họ nghe được động tĩnh của các sinh viên cũng không dám ra ngoài, sau đó bọn họ lại phát hiện các sinh viên đã xử lý tất cả các thây ma bên ngoài và định cư ở tầng hai.
Bọn họ liền thương lượng một chút, vẫn là quyết định cử người đại diện đến đây để xem xét tình hình.
Thiệu Phái Văn cũng thở dài.
So với sinh viên thì giảng viên như bọn họ phải chịu ảnh hưởng tâm lý rất lớn.
Suy cho cùng, bọn họ đã dùng cả đời mình để nghiên cứu, tìm tòi và dạy dỗ sinh viên về y học, nhưng lại có người nói về thây ma là có ý gì chứ?
Bây giờ thế giới lại còn xuất hiện cả quái vật.
Như vậy có nghĩa là thế giới quan khoa học hàng chục năm qua đã sụp đổ rồi không phải sao?
Diệp Linh Lung hỏi: “Hiện tại điện thoại không thể dùng được nữa, máy tính cũng không thể kết nối mạng, các thầy cô ở đây có tin tức gì về bên ngoài không? Tivi đâu? Chính phủ quốc gia có thông báo tin gì không?”