Sinh Tồn Công Lược Ngày Mạt Thế


Các sinh viên ngay lập tức nhìn về phía của ba vị giảng viên, hai mắt sáng lấp lánh.
Tất cả mọi người đều muốn biết chuyện này.
Suy cho cùng thì khi thảm họa như vậy xảy ra, sức mạnh cá nhân thực sự chỉ là việc không đáng để nhắc đến, tất cả mọi người chỉ có thể dựa vào quốc gia và quân đội.
Thiệu Phái Văn nói: “Vào ngày đầu tiên, quả thực trên Tivi có một bản tin khẩn cấp, nói rằng đây chính là đợt lây nhiễm virus toàn cầu, yêu cầu tất cả mọi người phải chú ý an toàn, tốt nhất là nên ở trong nhà và đóng kỹ tất cả cửa sổ và cửa chính lại.

Sau đó thì tín hiệu Tivi cũng biến mất, nhưng thật ra lão Dương có radio, vẫn có thể bắt sóng được thông tin, trong tin yêu cầu người dân phải chú ý đến sự an toàn của bản thân và chờ đợi cứu viện.”
“Là quân đội tới cứu viện sao?”
“Khi nào thì đội cứu viện tới?”

“Phải đợi bao lâu?”
“Quốc gia có thành lập khu an toàn không?”
Các sinh viên không ngừng hỏi đủ loại vấn đề, Thiệu Phái Văn cũng rất bất lực nhưng vẫn trả lời: “Không biết, tất cả đều không biết, đài phát sóng cũng không đưa ra thời gian hay kế hoạch hành động cụ thể, cũng chỉ yêu cầu mọi người chờ đợi...”
Tất cả mọi người ngay lập tức im lặng, khuôn mặt vừa vui vẻ của họ dần dần trở nên xám xịt.
Chờ đợi....!cùng với không có cứu viện thì có khác gì nhau đâu chứ?
“Có lẽ là họ muốn mọi người có được một chút hy vọng, không phải sao?” Diệp Linh Lung nói.
“Đúng đúng.” Thiệu Phái Văn cũng vội vàng nói: “Dù sao thì cũng chỉ mới có mấy ngày, khu vực an toàn có lẽ cũng không được xây dựng nhanh như vậy chứ đừng nói đến việc chiếm lại cả thành phố.

Chúng ta kiên trì thêm một chút nữa, nói không chừng thì cứu viện sẽ tới ngay lập tức thì sao?”
Lần này mọi người đều không nói gì.
Những ngày sợ hãi và trốn trong ký túc xá đã để lại cho bọn họ những bóng ma tâm lý.
“Các thầy cô ở đây có dự định gì không?” Diệp Linh Lung lại hỏi.
Ba người bọn họ liếc nhìn nhau, trên mặt lộ ra nụ cười khổ: “Còn có thể làm gì nữa chứ, chờ đợi thôi.”
“Vậy còn đồ ăn thì sao?” Diệp Linh Lung hỏi: “Còn có thể chống đỡ được bao lâu nữa?”
Các thầy cô đều trầm mặc.

Trong xã hội hiện đại, mọi người đều đã quen với việc có siêu thị trong khu dân cư của mình, chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là ngay lập tức sẽ có đồ ăn mang tới nhà, cho nên đồ ăn dự trữ ở trong nhà kỳ thật cũng không có nhiều, chỉ đủ dùng trong mười ngày hoặc nhiều hơn là nửa tháng.

Ai có thể chắc chắn rằng có thể chờ đến lúc cứu viện đến được chứ?
Đây cũng là nguyên nhân khiến trước đây lão Dư và những người khác muốn đi ra ngoài.
Nhưng...!những người dám đi theo Lão Dư ra ngoài đều là những người trẻ tuổi, cường tráng và gan dạ, nhưng lần ra ngoài đó gần như toàn bộ nhóm cùng nhau đi ra ngoài đều đã bị tiêu diệt, những người vẫn còn sống sót còn lại đều bị dọa sợ.
Thấy bọn họ im lặng, Diệp Linh Lung liền hiểu, cô quay đầu lại nói với nhóm sinh viên bọn họ: “Vậy chúng ta vẫn là nên giữ nguyên kế hoạch ban đầu.”
Mọi người đều gật gật đầu.
Thiệu Phái Văn hỏi: “Kế hoạch ban đầu của các em là gì?”
“Chính là cạy khóa, tiêu diệt zombie và thu thập thức ăn cùng các vật dụng khác.” Diệp Linh Lung thản nhiên nói: “Thầy Thiệu, các thầy cô trước tiên nói cho em biết hiện tại còn bao nhiêu phòng vẫn còn người còn sống đi.”
“Đợi đã, cạy khóa là...” Thiệu Phái Văn kinh ngạc trợn tròn mắt: “Sao các em có thể làm như vậy?”
Uông Tinh cũng nói: “Đó không phải là vào cướp tài sản nhà của người khác sao?”

Bà ấy nói thẳng đến mức các bạn học đều cảm thấy có chút áy náy, nhưng vẫn lên tiếng biện hộ.
“Sao chuyện này có thể tính là vào nhà cướp của được chứ? Bên trong cũng không còn ai còn sống nữa rồi.”
“Đúng vậy, có người sống thì tụi em sẽ không cạy khóa.”
“Tất cả đều đã biến thành thây ma hết rồi.”
“Không, không phải.” Thiệu Phái Văn lo lắng đến mức gần như toát mồ hôi: “Ý tưởng của bọn em rất nguy hiểm! Sao có thể tùy tiện bẻ khóa nhà người khác cho dù có người còn sống ở bên trong hay không chứ? Sao có thể làm chuyện này được? Như vậy là không đúng.”
Diệp Linh Lung nhìn ông ấy, thật sự thì cô cũng cảm thấy ông ấy nói có lý, bọn họ làm như vậy quả thực là không đúng.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận