Ngày hôm qua lúc Lưu Tư Vân bỏ chạy rất nghe lời, nhưng bây giờ đã có nơi ở an toàn, lại tìm được thức ăn, nhất thời miễn cưỡng chống cự, cô ta cũng không được vui cho lắm, nhướng mày nói: “Nếu như lũ thây ma đều đã bị nhốt ở trong phòng không thể ra được rồi thì chúng ta còn cần phải đi giết chúng làm cái gì?”
Diệp Linh Lung thản nhiên nói: “Cô có thể không đi, tùy ý mọi người thôi.
Không phải tôi đã nói từ lâu rồi sau? Nếu như mọi người muốn đi thì tôi sẽ mở khóa giúp cho mọi người, còn không muốn đi thì cũng không sao, mọi người tự mình thương lượng là được.”
Cũng giống như Triệu Tư Thông, bởi vì bị gãy chân, không thể di chuyển nên đã thương lượng cùng với Vương Lỗi, công việc nặng nhọc như chiến đấu với thây ma sẽ do Vương Lỗi đảm nhận cả phần của cậu ta, cậu ta sẽ hỗ trợ làm một chút việc nhỏ nhặt, Vương Lỗi sẽ chia một ít thức ăn cho Triệu Tư Thông, đợi sau này khi cậu ấy khỏe lại rồi thì sẽ trả lại cho Vương Lỗi.
Nhưng mà kiên quyết nói không đi thì hoàn toàn không có khả năng đó.
Bọn họ cũng không có tích trữ thức ăn, mặc dù những căn hộ mà họ chiếm ngày hôm qua vẫn còn một ít gạo và bột mì, nhưng mà bọn họ có tám người, họ có thể ăn được bao lâu chứ?
Thật ra thì trong lòng của Lưu Tư Vân cũng đã hiểu rõ, cũng biết được nhu cầu tìm kiếm vật tư, nhưng mà do cô ta chỉ muốn đối đầu với Diệp Linh Lung: “Vậy...nghỉ ngơi hai ngày, chờ thức ăn gần hết thì đi cũng không muộn.”
Mọi người đều chỉ là những sinh viên may mắn còn sống sót, vì cái gì mà chuyện gì cũng phải nghe theo lời cô chứ?
“Cô nói sao cũng được.” Diệp Linh Lung cười lạnh một tiếng: “Nhưng mà, vẫn là câu nói cũ, ai tìm được đồ gì thì người đó sẽ có toàn quyền quyết định phân chia.
Nếu như hôm nay tôi dọn sạch sẽ cả tòa nhà này rồi thì cô đoán xem tôi có nuôi một nhóm mà toàn là kẻ chỉ biết ăn bám không?”
Cô và Lý Quân đều có tiền lệ dọn dẹp cả toàn ký túc xá nữ, trong khu chung cư này cũng ít thây ma hơn so với ký túc xá sinh viên, dọn sạch chúng trong một ngày thật ra cũng không phải là khoe khoang gì.
Nếu đã như vậy rồi mà còn không làm được thì cô còn có thể nuôi bọn họ được không?
Ngoan ngoãn nghe lời như Phạm Hiểu Thanh thì có phải tốt hơn không? Rõ ràng là Lưu Tư Vân đang muốn làm khó làm dễ cô.
Ha ha.
Lưu Tư Vân ngay lập tức trở nên lo lắng: “Sao cô lại như vậy chứ? Tôi cũng chưa nói rằng sẽ không đi.
Chẳng qua là bọn thây ma...!thôi bỏ đi, là do tôi sợ không được hay sao?”
Cô ta vừa nói, đôi mắt liền đỏ hoe, nước mắt chảy đầy cả khuôn mặt và nhiều như mưa.
Một số giáo viên ở đây cũng không khỏi cảm động với cô ta, bọn họ cũng đều hiểu tâm trạng của cô ta.
Cho dù là bọn họ thì cũng sẽ sợ hãi khi đối mặt với thây ma chứ đừng nói là một cô gái yếu ớt và xinh đẹp như vậy.
Diệp Linh Lung hoàn toàn không chút dao động: “Ai cũng đều biết rằng một khi bị zombie cắn thì sẽ ngay lập tức mất mạng.
Ai mà không muốn ở một nơi an toàn? Ai mà sinh ra đã định sẵn là sẽ chiến đấu chống lại những con quái vật kinh tởm đó chứ? Nhưng mà bây giờ nó đang ở đây, khắp thế giới này đều có bọn chúng, bọn chúng đều là những con quái vật đáng sợ và khủng khiếp như vậy.
Cô sợ thì bọn chúng sẽ không cắn cô sao? Chúng tôi có thể cứu mọi người một lần hoặc hai lần, nhưng có thể cứu mọi người đến hết cả cuộc đời được hay không?”