Sinh Tồn Công Lược Ngày Mạt Thế


“Cảm...” Vương Nghệ nhắm mắt lại trước khi kịp nói hết chữ cuối cùng.
Diệp Linh Lung không thể kìm được, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt của cô.
Trước đây cô và Vương Nghệ cũng không hề quen biết nhau, mấy ngày nay cũng không có giao tình bao nhiêu, cô cũng xem bọn họ như là gánh nặng, nhưng mà...!cô ấy lại chết ngay ở trước mặt cô như thế này.
Lần đầu tiên, một người sống sờ sờ mà cô biết lại bị cắn chết ngay trước mặt cô như vậy.
Nhận thức căn bản không cùng đẳng cấp với việc xem thảm kịch ở tầng dưới từ ban công.
Ngày tận thế khủng khiếp này, sau khi cô chơi một trò chơi giống như vậy ở trong nhà được vài ngày, thì đột nhiên tình tiết tàn bạo và đẫm máu nhất lại hiện ra ngay trước mắt cô.
Vừa rồi cô vẫn còn tự mãn cho mình là đúng, đắc ý cho rằng chính mình là người đã cứu bọn họ, còn huấn luyện bọn họ.

Cô còn nghĩ rằng mình có thể dẫn dắt họ sống sót trong ngày tận thế.
Cái rắm.
Cô chẳng là cái thá gì cả.

Cô không thể làm được gì cả.
Cô...!không thể cứu được ai!
Lý Quân nhìn cô khóc, anh không nói gì mà chỉ đưa tay ra ôm lấy cô.
Diệp Linh Lung nằm ở trong lòng ngực của anh, cô khóc không thành tiếng.
Lúc này, cô cũng chỉ là một cô gái yếu đuối bị mắc kẹt trong thế giới ngày tận thế và bị bao vây bởi lũ thây ma.
Mọi người trong tòa nhà đều bị tiếng hét chói tai và tiếng súng nổ làm cho kinh động, có một số người thì ngay lập tức chạy trốn, cũng có một số người gan dạ chạy tới đây để kiểm tra tình hình.
Liêu Thu Minh và Vương Lỗi là những người chạy đến đầu tiên.
Nhìn thấy Diệp Linh Lung và Lý Quân ôm nhau, rồi lại nhìn thấy thi thể nằm trên mặt đất, hai người liếc mắt nhìn nhau không nói lời nào.
Khi Diệp Linh Lung nghe thấy có người đến, cô cũng dần dần bình tĩnh lại, cô khụt khịt, ngước mắt lên và nói với bọn họ: “Không sao đâu.

Con chó thây ma đã bị giết rồi.


Phiền mọi người tìm Lưu Tư Vân và Diêu Tuệ xem hai người bọn họ có bị thương hay không.”
Cô không chỉ đơn giản là quan tâm và lo lắng cho bọn họ mà còn lo lắng rằng họ bị truyền nhiễm.
May mắn là Lưu Tư Vân và Diêu Tuệ đều không bị thương, nhưng cảm xúc của hai người đều không được ổn định.
Thậm chí là ngay cả Diệp Linh Lung cũng không có cách nào có thể bình tĩnh với chuyện này được huống chi bọn họ vốn là cùng một nhóm, còn bị tấn công cùng nhau nữa.
Nếu như vừa rồi người chết không phải là Vương Nghệ thì chính là bọn họ.
Liêu Thu Minh trấn an lại hai cô gái, cũng hỏi rõ ràng tình hình lúc đó.
Bọn họ chia thành một nhóm ba người, vốn dĩ nghe theo lời khuyên của Diệp Linh Lung, chặn cửa để dụ lũ thây ma đi tới.
Sau khi giết hai con trong số bọn chúng và la hét thêm vài lần nữa nhưng không có tiếng gì phát ra, ba người bọn họ trực tiếp đi thẳng vào trong.
Kết quả là con chó thây ma không biết từ đâu nhảy ra, nó liền bay tới cắn vào chân của Vương Nghệ và xé rách một mảnh thịt.
Vương Nghệ hét lên thảm thiết rồi ngã xuống đất, hai cô gái còn lại cũng hét lên và bỏ chạy.
Cũng may là con chó zombie không có tiếp tục đuổi theo hai người bọn họ mà dừng lại và tiếp tục cắn xé Vương Nghệ, cho nên họ mới có thể trốn thoát.
Lưu Tư Vân vẫn còn chưa kịp hoàn hồn lại, vừa nhìn thấy Diệp Linh Lung cô ta liền nhảy dựng lên và chỉ vào cô, lạnh lùng nói: “Đều là do cô! Đều là do cô làm hại! nếu như không phải do cô ép chúng tôi đi đánh với bọn thây ma thì làm sao xảy ra chuyện này được chứ? Vương Nghệ chính là do cô hại chết.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận