Thêm một điểm nữa đó chính là khi nhóm người Lưu Tư Vân bỏ chạy, cánh cửa thậm chí còn không được đóng lại.
Nếu không phải do con chó thây ma đang bận ăn thịt Vương Nghệ, nếu không phải Diệp Linh Lung và Lý Quân đến kịp thời thì không biết hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Chỉ là Vương Nghệ đã chết, hai cô nữ sinh sợ tới nỗi hồn bay phách lạc, lại có thể nói ra những lời quá đáng như vậy.
Hơn nữa, con chó zombie cũng đã chết, nếu như cậu tiếp tục nói chuyện này thì cũng giống như việc mà Gia Cát Lượng đã làm, ngược lại còn bị ghét hơn nữa.
“Nói thì hay lắm, mấy người chỉ sợ cô ta bỏ rơi mấy người mà thôi, cho nên phải ở đây tâng bốc lên.
” Lưu Tư Vân không dám mắng Diệp Linh Lung nữa mà ngược lại đi công kích những người khác: “Lần nào cô ta cũng nói là “Tùy ý mọi người”, “Là do mọi người tự nguyện” nhưng trên thực tế thì với những điều kiện mà cô ta đã đưa ra thì mọi người có quyền lựa chọn nữa hay sao? Nếu như không đi cùng cô ta thì tất cả mọi người đều phải ở lại trong ký túc xá và chờ chết, không nhảy lầu thì cũng bị con Licker đến ăn thịt, nếu như không đi tới Ninh Hạnh Viên thì phải chiến đấu với hàng trăm hàng ngàn con thây ma với hai bàn tay trắng, không có thức ăn! Tốt hơn là trực tiếp đe dọa chúng ta và nói: “Thuận theo tôi thì sống còn đối nghịch với tôi thì chết” đi cho rồi.
”
Vốn dĩ tâm tình của Diệp Linh Lung rất nặng nề, lúc này cô gần như tức giận muốn bật cười.
Đây là loại ngụy biện gì vậy?
“Vậy cô muốn lựa chọn như thế nào?” Cô hỏi: “Cô không muốn đi cùng tôi nhưng lại muốn tôi đưa cô đến nơi mà cô muốn mà không cần phải có bất kỳ điều kiện nào sao? Không muốn tự mình nhảy lầu nhưng mà muốn tôi mạo hiểm với lũ thây ma và chịu áp lực của con Licker khi chờ cô nghĩ cách đi xuống dưới? Hay là cô muốn cung cấp dịch vụ chu đáo hơn một chút là đi lên để đón cô? Không muốn chiến đấu hay đối phó với bọn zombie mà lại muốn tôi phải cho cô ăn uống đầy đủ để nuôi cô sao? Sao da mặt cả cô dày quá vậy? Cô xem tôi là mẹ hay là cha của cô sao?”
Những người khác thì không sao nhưng Phạm Hiểu Thanh không thể nhịn được nữa mà muốn phun những gì mà mình nghĩ, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt hung tợn của Lưu Tư Vân, cô ấy mới vội vàng nhịn lại.
Lưu Tư Vân tức giận không thể chịu đựng được nữa, cô ta hét to lên: “Cô đắc ý cái gì chứ? Nói như thể đó thật sự là công lao của chính cô vậy? Chẳng phải tất cả mọi thứ cô đều dựa vào anh Lý sao? Anh Lý là người đem xe về, con chó zombie vừa rồi cũng là do bị anh Lý giết chết.
Cô nghĩ cô là cái thá gì chứ?”
“Đúng vậy.
Tôi xác thật rằng cho đến tận bây giờ tôi vẫn luôn dựa dẫm vào anh ấy.
” Diệp Linh Lung thản nhiên thừa nhận: “Nhưng anh ấy là của tôi.
”
Cô là một người chơi game, dựa vào người đi theo do mình chiêu mộ để đánh bại cả thiên hạ thì có vấn đề gì chứ?