Lý Quân đứng ở sau lưng cô, anh chứng minh lời nói của cô bằng thái độ phục tùng tuyệt đối.
Lưu Tư Vân cắn chặt răng, cô ta nhìn Lý Quân rồi lại nhìn những người khác, sau đó chỉ hừ một tiếng rồi xoay người trở về phòng đóng sầm cửa lại.
Diệp Linh Lung cảm thấy buồn cười mà nhếch miệng, cô quay đầu lại nhìn những người khác rồi nói: “Mọi người cũng có thể thương lượng lại, tôi thật sự cũng không thể bảo đảm rằng mình tuyệt đối chính xác, có thể cũng có một vài khả năng ngoài ý muốn xảy ra mà tôi không thể kịp thời đối phó được.
Mọi người muốn làm gì tự mình suy nghĩ kỹ lại.
Còn tôi thì vẫn sẽ tiếp tục đi dọn sạch cả tòa nhà.
Tùy ý mọi người thôi.”
Nói xong cô kéo Lý Quân đi mà không thèm quan tâm đến phản ứng của mọi người.
Nhưng khi trở về trước cửa phòng, cô lại không tiếp tục đi tìm kiếm mà ngồi trên ghế sô pha, ôm đầu gối của mình và ngồi co ro lại.
Lý Quân thở dài, anh đi tới rồi nhẹ nhàng ôm lấy cô.
Diệp Linh Lung ngước mắt lên nhìn anh.
Lý Quân xoa xoa đầu cô.
Diệp Linh Lung kéo tay của anh ra, đột nhiên cô đứng dậy, trực tiếp đẩy anh xuống ghế sô pha rồi hung hăng hôn anh.
Nụ hôn bất ngờ lại rất mãnh liệt và kịch liệt, thậm chí cô còn cắn vào môi anh.
Lý Quân bị cô cắn đau rên lên một tiếng, anh ôm lấy eo cô rồi thấp giọng nói: “Em đang trút giận vào anh sao?”
Diệp Linh Lung lại cắn anh một cái: “Không được sao?”
“Được.
Anh là của em, em muốn làm gì anh cũng đều được.” Lý Quân hôn đáp lại cô, lúc này ngược lại anh rất ôn nhu, sau đó lại nhẹ nhàng cười: “Chỉ là...!Em cắn nhẹ một chút...!Nếu không người khác nhìn thấy sẽ hiểu lầm rằng anh bị zombie cắn bị thương thì không tốt lắm đâu.”
Diệp Linh Lung:...
“Anh mới là zombie, anh...” Cô không thuận theo anh mà nhảy dựng lên, nhưng chưa kịp nói dứt lời thì liền dừng lại.
Có tiếng động phát ra từ trong ngăn tủ bên cạnh.
Giống như là có thứ gì đó đang đập từ bên trong cửa tủ.
Việc con chó thây ma vừa xảy ra cho nên cả hai người đều không dám khinh suất, hai người nhìn nhau một cái sau đó cùng nhau đứng dậy và rời khỏi ghế sô pha.
Lý Quân cầm con dao trên tay và ra hiệu cho Diệp Linh Lung lùi ra phía sau.
Trong những việc như thế này thì Diệp Linh Lung rất nghe lời, cô không những lùi về phía sau mà còn đẩy cái ghế sô pha ngăn ở trước mặt, tay thì cầm chặt cây thương dài để đề phòng.
Ngăn cửa tủ đã bị khóa từ bên ngoài.
Lý Quân cẩn thận mở nó ra.
Quả nhiên bên trong có thứ gì đó lao ra ngoài.
Tốc độ cũng không được nhanh, động tác lại cứng đờ.
Đó là một đứa trẻ thây ma, nhìn dáng vẻ khoảng chừng mới có hai ba tuổi, so với những con thây ma toàn thân thối rửa ghê tởm ra thì nó càng trông giống như một cái xác khô hơn, cơ thể thì gầy gò trơn cả xương, thoạt nhìn trông có vẻ hơi đáng thương, nhưng nó lại đồng thời há to miệng ra muốn cắn vào Lý Quân.
Lý Quân dùng dao bổ đôi đầu của nó ra.
Diệp Linh Lung mím môi, cô nhìn con zombie nhỏ đang nằm bất động ở trên mặt đất, sau đó lại nhìn vào ngăn tủ.
Chuyện này cũng không khó đoán, có thể là trong nhà này có người đột nhiên bị biến thành thây ma, cha mẹ vội vàng giấu đi đứa trẻ, ý định là muốn giải quyết vấn đề trước sau đó quay lại cứu đứa bé, nhưng kết quả lại là không thể trở về.
Cuối cùng ngay cả đứa bé cũng...
Diệp Linh Lung dùng cây thương đâm vào ghế sofa.
Cái ngày tận thế chết tiệt này!