Liêu Thu Minh ngẩng đầu lên và đáp lại: “Lão Hồ sao, thầy vẫn còn sống sao?”
“Nói nhảm, thây ma có thể gọi tên ông sao? Bọn nó chỉ biết há miệng ra và cắn ông thôi.
” Lão Hồ trên lầu vẫn có chút khó khăn: “Trước đó tôi có nghe thấy tiếng súng vang, là quân đội tới cứu viện sao? Dưới kia là hai vị quân nhân sao?”
Tình hình bên này của bọn họ cũng không khác biệt gì lắm, người dám ra ngoài cũng không thể quay trở về, còn những người ở lại chỉ là những người hèn nhát.
Cho dù là ở sát bên nhau nhưng cũng không dám gọi liên lạc cho nhau, suy cho cùng thì! ai có thể biết được rằng người được gọi đã biến thành cái gì rồi?
Hôm qua bọn họ cũng nghe được động tĩnh của đám sinh viên, nhưng cũng không dám có động thái gì, một là hàng lang của bọn họ vẫn còn có những con zombie đi lang thang, cho nên khi có người đến bọn họ cũng không dám khẳng định rằng đó rốt cuộc là người như thế nào.
Hiện tại nhìn thấy đám người Liêu Thu Minh đang hoạt động ở bên ngoài, cuối cùng mới có người lấy hết can đảm ra để hỏi.
Diệp Linh Lung và Lý Quân mặc đồng phục huấn luyện gọn gàng, tiếng súng từ vụ giết chó zombie trước đó của Lý Quân thậm chí còn mang đến cho Lão Hồ dâng lên hy vọng có thể trốn thoát.
Nhưng Liêu Thu Minh đã đáp lại ông ấy bằng câu tiếp theo: “Không phải, chỉ là một sinh viên và bạn trai của cô bé.
”
“Hả?” Lão Hồ ngẩn người, biểu tình trong nháy mắt liền suy sụp, nhưng ông ấy đã nhanh chóng điều chỉnh lại bản thân, tiếp tục hỏi: “Mọi người đã dọn dẹp sạch sẽ hết đám thây ma trong hành lang sao?”
“Đúng vậy, chủ yếu đều là tụi sinh viên làm.
Thế hệ trẻ bây giờ thật đáng sợ.
Bọn sinh viên dũng cảm như vậy, giáo viên như chúng ta làm sao có thể rút đầu như con rùa rút cổ được cơ chứ.
” Hôm nay Liêu Thu Minh cũng coi như là chiến đấu trực diện với bọn zombie, cho nên ông ấy nhanh chóng đem kinh nghiệm của mình nói hết cho Lão Hồ nghe.
Mặc dù Diệp Linh Lung dự định sẽ từ từ dọn sạch cả tòa nhà nhưng mà khi Liêu Thu Minh dạy cho những người khác tự mình cố gắng thì cô đương nhiên cũng sẽ không phản đối, cô để bọn họ tự mình nói chuyện còn mình thì tiếp tục làm việc cùng với Lý Quân, đốt lửa lên đống thây ma.
Thi thể của Vương Nghệ được đặt ở phía bên kia, một mình cháy đơn độc.
Mùi xác chết nồng nặc và cay, khiến người khác cảm thấy buồn nôn nhưng một số sinh viên cũng không nỡ rời đi, Phạm Hiểu Thanh còn cúi đầu vái chào trước thi thể của Vương Nghệ.
Bầu không khí nhất thời trở nên trang nghiêm.
Ngay cả Lão Hồ đang ở trên lầu cũng không nhịn không được mà đè thấp âm thanh lại hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Lão Hồ liền trầm mặc.
Liêu Thu Minh chỉ nói rất nhẹ nhàng nhưng đã làm cho ông ấy nhất thời cảm thấy có ý định muốn mở cửa đi ra ngoài chiến đấu với đám thây ma, nhưng từ “hy sinh” như là một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt của ông ấy.
Đúng vậy, làm sao có thể đối phó với loại quái vật đó một cách nhẹ nhàng như vậy được? Luôn luôn sẽ có sự hy sinh.
Đột nhiên có tiếng động vang lên ở nhà bên cạnh khiến Lão Hồ sợ tới mức toàn thân đều run lẩy bẩy.
Đó là đám thây ma bên trong bị kinh động, lại bị nhốt không thể thoát ra ngoài được cho nên đập vào cửa sổ.
Diệp Linh Lung cũng nghe thấy, kỳ thật cũng không chỉ là ở chỗ này, bọn họ gây ra động tĩnh lớn như vậy, những tòa nhà có thây ma ở xung quanh đều đã hưng phấn lên, chỉ có đều là đã bị cửa của tòa nhà khóa lại mà thôi.