Ngày hôm sau, những người đi theo Diệp Linh Lung ra ngoài chỉ có Vương Lỗi và Phạm Hiểu Thanh.
Dù sao cũng đã liên tục dọn dẹp sạch hai tòa nhà, lương thực hiện tại cũng không còn cấp bách như trước nữa, ai mà không trân trọng mạng sống của mình cơ chứ?
Nhưng mà khi Diệp Linh Lung nghĩ đến những con Licker ở ngoài kia, cô không thể nào buông lỏng bản thân mình được, huống chi....cô cũng muốn trở về nhà, cô muốn gặp mặt bố mẹ và người thân.
Chỉ dựa vào Lý Quân và Lai Phúc, liệu có thể đảm bảo rằng cô sẽ an toàn trở về An Thành không?
Cô hoàn toàn không tự tin về điều đó.
Vẫn là nên thu thập thêm nhiều vật tư, nâng cấp, nạp tiền và sau đó chiêu mộ thêm người đi theo.
Còn suy nghĩ của những người khác như thế nào, thì Diệp Linh Lung cô không muốn quan tâm đến.
Nếu bằng lòng đi cùng cô thì cô sẵn lòng giúp đỡ và mang theo, còn nếu không nguyện ý...!thì cô cũng không để ý.
Dù sao thì bọn họ cũng không phải là người gì của cô cả.
Có lẽ là do căn hộ ít người hơn so với ở trong khu ký túc xá của sinh viên trong trường học cho nên bọn thây ma không có đủ thức ăn nên không thể tiến hóa được.
Nhóm người Diệp Linh Lung hai ngày nay chỉ đụng phải những con thây ma thông thường.
Đối với họ mà nói thì chuyện này vô cùng đơn giản.
Thậm chí bọn Vương Lỗi còn dùng các con thây ma để luyện tập những kỹ năng đã học được của ngày hôm trước.
Bốn người một chó nhanh chóng dọn sạch một tòa nhà, sau đó chất xác của những con thây ma lại thành một đống rồi nhóm lửa thiêu đốt.
Tất nhiên, Vương Lỗi vẫn kiên trì kiểm tra đầu của các con zombie nhưng kết quả cũng không phát hiện ra tinh thạch.
“Tôi nghĩ....có lẽ phải đạt đến cấp độ của Licker thì mới có tinh thạch.” Diệp Linh Lung suy đoán.
Vương Lỗi tính ra cũng từng đối mặt trực diện với loại quái vật này, cho nên trong tiềm thức của cậu không khỏi rùng mình: “Liệu chúng ta có thể đánh bại được con quái vật đó không?”
“Nếu đạn dược đầy đủ, cộng thêm sự hỗ trợ của Lai Phúc...!cũng có thể thử xem sao.” Mặc dù Lý Quân nói như vậy nhưng anh cũng không dám chắc chắn.
Dù sao thì bọn họ cũng chưa từng thật sư giao đấu qua, đối với năng lực của con Licker, bọn họ cũng chỉ là suy đoán ra mà thôi.
Diệp Linh Lung không dám thử.
Hiện giờ cô chỉ có hai người đi theo cho nên không thể chịu được bất kỳ thương vong nào.
Tốt nhất là hy vọng không gặp phải nó.
Ngay lúc này, Phạm Hiểu Thanh đột nhiên nhẹ nhàng kêu lên một tiếng.
Bọn họ theo phản xạ tự nhiên mà rút vũ khí ra.
“Sao vậy?”
“Có thây ma sao?”
Phạm Hiểu Thanh cũng nhận ra phản ứng của mình có chút không đúng, cô ấy đỏ mặt xua tay sau đó nói: Không có, không có, chỉ là....!em nhìn thấy giáo sư Lục mà thôi.”
Diệp Linh Lung chỉ mới là sinh viên năm nhất, kiến thức của cô đối với các giáo viên, giảng viên trong trường còn hạn chế, cô cũng không rõ ở trong trường có bao nhiêu giáo sư Lục, nhưng mà người mà có thể khiến cho các nữ sinh hét lên thì chỉ có một người.
Đó là Lục Thừa Quân.
Anh ấy chính là giáo viên trẻ tuổi nhất của trường, chưa đến ba mươi tuổi đã là một thiên tài y học, các danh hiệu và giải thưởng khác nhau mà anh ấy đạt được có thể trải dài trong vài trang giấy.
Nhưng việc nổi tiếng trong giới nữ sinh tất nhiên không chỉ vì thành tích học tập tốt mà còn vì ngoại hình đẹp.