Lại có thêm người vỗ tay, lần này có thêm chút chân thành hơn.
Vài học sinh có chút xấu hổ, lại có chút hưng phấn, rõ ràng ai lại không thích được khen ngợi cơ chứ.
“Bây giờ ở đây chúng ta đã tụ tập hơn ba mươi người còn sống sót, bước tiếp theo nên làm như thế nào? Cuộc họp ngày hôm này chính là mong muốn mọi người cùng nhau thảo luận và đặt ra những điều lệ.
Hi vọng mọi người có thể tập hợp ý kiến, thoải mái trao đổi.”
Cao Trường Thanh vừa dứt lời, ông ấy nhìn xung quanh một lượt, lập tức có người dơ tay.
Ông ấy chỉ vào người đó: “Thầy Trương có ý kiến gì không?”
Thầy Trương là một người trung niên đen gầy, đeo kính.
Lúc này ông ấy đứng dậy, chỉnh lại mắt kính rồi lấy ra một tờ giấy, hiển nhiên là đã có sự chuẩn bị từ trước.
“Tôi có một vài kiến nghị nho nhỏ, mọi người có thể tham khảo.
Đầu tiên, tôi nghĩ cần phải thiết lập một cơ cấu tổ chức cho những người còn sống sót như chúng ta.
Tục ngữ có câu “rắn không thể không có đầu, binh không thể không có tướng”.
Năm ba người còn đỡ, nhưng bây giờ chúng ta có hơn ba mươi người, nếu mọi người phân chia rời rạc, thân ai nấy lo thì đương nhiên là không được.
Chúng ta cần phải có sự sắp xếp điều chỉnh thống nhất lại với nhau.
Vì vậy, tôi kiến nghị, trước mắt thành lập ban quản lý tạm thời để điều phối, sắp xếp công việc tiếp theo cho mọi người.”
Những lời này dĩ nhiên không sai, ngược lại rất có lý.
Hơn ba mươi người nếu tiếp tục áp dụng theo cách của Diệp Linh Lung “tự nguyện”, “tùy ý” thì rõ ràng là không thể thực hiện được.
Ví dụ như hôm nay người cùng cô đi ra ngoài chỉ có Vương Lỗi hai người bọn họ thôi.
Bây giờ lương thực đã đầy đủ, lỡ như một ngày không còn lương thực nữa, nếu chỉ những người đi ra ngoài mới có thức ăn thì những người khác khẳng định không tình nguyện nhịn đói chờ chết, tình hình lúc đó chắc chắn sẽ rất loạn.
Không bằng ngay từ đầu đưa ra quy định.
Diệp Linh Lung chỉ cảm thời điểm này có chút kỳ lạ, cô nhướng mày nhìn về phía Liêu Thu Minh.
Suy cho cùng, thì có thể nói thầy Liêu chính là người khởi xướng các hoạt động trước đây của các giáo viên.
Ngược lại Liêu Thu Minh chỉ nhìn cô rồi lộ ra vẻ mặt bất lực.
Diệp Linh Lung cong khoé môi.
Cao Trường Thành tiếp lời: “Tôi cảm thấy lời đề nghị của thầy Trương rất có lý, không bằng mọi người biểu quyết đi, nếu như đồng ý thì hãy giơ tay lên.
Mọi người rỉ tai thì thầm với nhau một lúc rồi lần lượt giơ tay lên.
Liêu Thu Minh cũng giơ tay lên.
Diệp Linh Lung nhìn ông ấy một cái, nhưng cô cũng không có phản ứng gì.
Thiệu Phái Văn phụ trách kiểm phiếu, cộng sơ một lượt có tổng cộng hai mươi tám người đồng ý, coi như đã thông qua áp đảo.
Thầy Trương tiếp tục nhìn tờ giấy trong tay của mình, sau đó tiếp tục phát biểu: “Về cơ cấu tổ chức cụ thể, tôi kiến nghị chúng ta dựa vào năng lực cá nhân mà phân chia thành đội chiến đấu, đội tìm kiếm, đội trị liệu và đội hậu cần.
Dù sao thì điều kiện cá nhân của từng người khác nhau, nếu yêu cầu tất cả mọi người đều có thể chiến đấu với bọn thây ma quả thật không khả thi.
Dựa vào sở trường cá nhân mà phân chia công việc thì sẽ hợp lý hơn.
Khi ông ấy nói đến đoạn này liền khựng lại giây lát.
Diệp Linh Lung nhất thời cảm nhận được có rất nhiều ánh mắt đang nhìn vào cô.
Đặc biệt là Lưu Tư Vân.
Đương nhiên cũng không biết trong đó có một phần là công sức của Lưu Tư Vân hay là do thành kiến đến từ những vị giáo sư này, có lẽ ít nhiều cũng là vì cái chết của Vương Nghị mà mọi người có phần lên án cô.
Diệp Linh Lung có chút bực tức nhưng cô lại lười giải thích.
Ngày hôm đó những lời cần nói cô cũng đã nói hết rồi, nếu không hiểu thì có giải thích thêm cũng vô dụng, hà tất gì phải lãng phí nước bọt chứ.
Thầy Trương nói tiếp: “Mọi người trước đây đều là đồng nghiệp, bạn học, cho nên cũng có sự hiểu biết nhất định về năng lực của nhau rồi, tôi nghĩ mọi người có thể đề cử tổ trưởng của từng đội, sau khi bỏ phiếu, những người tổ trưởng này sẽ trở thành thành viên trong ban quản lý.
Dựa trên tình hình hiện tại, đây là phương pháp tương đối hợp lý nhất.
Sau khi mọi người thương lượng xong thì cũng không có ai phản đối.
“Trước hết là tổ chiến đấu đi.” Cao Trường Thanh nói: “Đối với tình hình bây giờ mà nói thì đây được cho là bộ phận quan trọng nhất, cho dù là việc giải cứu những người sống sót hay là đi thu thập vật tư, bao gồm việc canh gác và khả năng sơ tán mọi người trong tương lai đều không tránh khỏi phải chiến đấu với thây ma.
Tôi nghĩ rằng nên để cho người có thể lực tốt, có kinh nghiệm chiến đấu, người quả quyết và có cái nhìn về có tầm nhìn về đại cục sẽ đảm đương vị trí này.
Những điều kiện này....mỗi lần ông ấy nói ra từng điều kiện thì Diệp Linh nhịn không được bĩu môi, đặc biệt là cái cuối cùng.
Tầm nhìn về đại cục .....!hahaha.
Đại cục trước mắt là gì? Đương nhiên là mọi người đều có thể sống sót.
Diệp Linh Lung trước đây là kiểu “muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, vô công thọ lộc, ai lấy trước thì là của người đó thì rõ ràng lại bị cho là ích kỷ và nhỏ mọn.”
Nhưng không ngờ rằng Thiệu Phái Văn lại lập tức giơ tay lên và nói: “Tôi để cử Lý Quân.”