Sinh Tồn Thời Gian

Tia nắng chiều vàng vọt, dịu dàng khắc khoải trên mảng tường nhỏ trắng xóa chạm đến khung kính cửa sổ, le lói chiếu vào khuôn mặt cô. Vương Triều Vân tỉnh lại sau một giấc ngủ dài, không biết rốt cục đã ngủ bao lâu nhưng hiện tại đã là chiều rồi. Cô mệt mỏi, chậm rãi đứng dậy bước ra ngoài gian phòng chính, những bước đi rất chậm chạp, lại trông có vẻ lười nhác. Ánh mắt cô đảo xung quanh như tìm bóng dáng của ai đó, bất chợt do dự một lúc, tầm mắt của cô dừng lại, rơi trên con người đang đứng trước ban công, hoàn toàn là tự nhiên.Thân ảnh này cô đã thấy không dưới trăm lần nhưng hôm nay lại bỗng nhiên nảy sinh cảm giác gần gũi một cách kì lạ, cũng không biết là thế nào. Anh thực không quá xa vời, cứ như vậy, tựa hồ giữa cả hai chưa từng có khoảng cách hoặc rằng khoảng cách đó không hề tồn tại.

Có phải chăng đã chung sống dưới một mái nhà, lâu ngày rồi dần trở thành một thói quen vĩnh viễn. Thật sự là vậy, chỉ mới một năm, cô chỉ sống ở nơi này mới một năm thôi nhưng nhìn lại thì một năm qua thực cũng đã đủ để cô xem nơi này là nhà, là nơi chốn riêng thuộc về mình.

Chính là cảm giác mùi vị sâu đậm!

Cô thản nhiên đặt tay lên vai anh, gió ngoài trời đường đột lùa vào làm cho cô có đôi chút thảng thốt. Tống Hàn nghiêng người quay mặt nhìn cô, nhẹ giọng hỏi một câu cho có lệ:

""Đã dậy rồi?""

Vương Triều Vân không có ý định đáp lại câu hỏi đó, cô buông bỏ bàn tay đang đặt trên vai anh. Thở dài, tiến lên phía trước một bước, đôi mắt trực tiếp ngắm nhìn không gian ngoài trời, không khỏi cảm thán.

Không có gì đặc biệt!

Cảnh hoàng hôn không làm cho cô thấy đặc biệt.

Nhưng cô lại cảm nhận được khoảng không bình lặng này, thanh bình và tĩnh lặng như Quận Hồ ở vương quốc Anh, thật sự rất êm ái và dịu nhẹ như có tiếng nhạc vờn bên tai. Không quá phô trương, âm thầm và trầm lắng.

Cô không kìm được lòng, hơi nâng mí mắt nhìn anh, cuối cùng lại hỏi: ""Anh cũng có những lúc thế này?"". Tay cô bám chặt vào lan can, cả người dường như đều dựa dẫm vào nó, vô cùng bình tĩnh.

""Ý em thế này nghĩa là sao?"" Tống Hàn nhíu mi mắt, khó hiểu nhìn cô.

""Chính là khao khát sự an yên!""

Chấm dứt.

Anh cười. Anh hoàn toàn có thể hiểu được điều đó.

Không kìm được lòng, tay anh bất giác đưa lên chạm vào tóc cô, vì chưa chải nên hơi rối, anh vuốt vuốt một hồi rồi lại xoa đầu. Vương Triều Vân nhìn anh nghi ngờ, ánh mắt khó chịu.

""Không được nghịch tóc tôi!"" Nhưng sau cũng rất nhanh sau đó cô không để tâm và quên đi. Lại nghe thấy giọng nói trầm ấm từ phía sau truyền đến.

""Còn sáu tiếng nữa thôi, sẽ bước sang năm mới!"" Anh giơ đồng hồ lên xem, bất chợt tầm mắt di chuyển, quét qua khuôn mặt cô, vẫn không hề để lộ một chút cảm xúc nào, anh cũng thấy hơi thất vọng. Thật không thể nào nắm bắt được suy nghĩ và cảm xúc của cô. ""Em có muốn chúng ta cùng đi xem pháo hoa không?""

""Nếu tôi muốn, anh sẽ cùng xem?""

""Tất nhiên! Chỉ cần em muốn, tôi nhất định sẽ làm vậy.""

""Làm vậy thật có lỗi với cô nhân tình của anh!"" Vương Triều Vân thở hắt ra hơi, lời nói mang hàm ý châm chọc vô tận. Nhưng cô lại nói tiếp, dường như hết sức bình tĩnh.

""Thật ra anh có thể ra ngoài, tôi sẽ không cản. Tôi tự xem một mình cũng được, bất quá thì là không xem. Mà không xem thì cũng chẳng sao, cùng lắm chỉ là pháo hoa thôi, cũng không phải thứ gì quý giá!""

Khóe môi anh giật giật, cười không nổi nữa rồi. Cô chính là đang ám chỉ cái cô gái cùng anh ở quán cà phê lần trước, Dương Đình Hy. Thật không thể ngờ là cô lại tốt như vậy, còn nguyện ý một mình đi xem pháo hoa, khó tin được!

Cô xoay người định bước về phòng, đột nhiên đầu va phải ngực anh, cứng ngắc và đau. Trong ngay tức khắc chưa kịp phản ứng lại, cả thân thể đã bị anh bao bọc, ôm trọn lấy cô. Nhấc bổng người cô lên và bế cô về phòng mình.

""A, Đừng đùa! Mau bỏ tôi xuống!"" Cô kêu lên đầy ủy khuất, trong lòng vô cùng buồn bực.

Tống Hàn đột nhiên dừng lại, trên tay vẫn còn ôm lấy cô, anh nhìn thẳng vào mắt cô.

Thật sự rất lâu, rất lâu, ánh mắt anh vẫn chưa chịu dời đi nơi khác.

Nhìn đến mức Vương Triều Vân cũng phải chột dạ, kinh sợ một phen.

""Em có tin tôi không?"" Mắt cô bị dán chặt vào đôi đồng tử đó, con ngươi đen ấy xoáy chặt vào mắt cô, đẹp đến đáng sợ, cô bỗng lại nghe thấy anh nói giọng ôn nhu, cô gần như không có phản ứng gì, mà thật sự là không thể phản ứng.

""Tin cái gì?"" Cô ngây ngốc hỏi lại anh, giọng điệu lệch lạc, thật không giống với phong cách thường ngày của Vương Triều Vân.

""Có hay không?"" Anh kiên nhẫn, gặng hỏi lại cô, ánh mắt mười phần kiên quyết.

Cô thật sự lạnh người rồi, anh bị sao vậy? Không phải lại nổi cơn cầm thú rồi đó chứ?

""Không!"" Cô kiên định nhìn anh, xóa tan mọi hi vọng trong đôi mắt kia, cô không khỏi cảm thán mình cũng thật biết chọc người.

""Tôi và cô ấy..."" Anh nhìn cô, giải thích. Đến lúc này thì cô mới biết thì ra anh đang nói đến vấn đề gì. Anh chính là lo sợ cô hiểu lầm về mối quan hệ giữa anh và Dương Đình Hy. Nhưng chẳng phải hôm đó, người công khai thừa nhận mối quan hệ tình nhân lại là anh sao? Anh còn sợ cô hiểu sai cái gì!

Nhưng sự thật là cô luôn biết rõ, Tống Hàn với Dương Đình Hy chẳng qua chỉ bất quá cũng chỉ làm màu cho cô xem thôi, mặc dù chẳng có tác dụng. Hai người họ thực muốn lấy vải thưa che mắt thánh? Như vậy là còn non tay quá rồi!

""Nếu là chuyện đó thì anh không cần phải giải thích!""

""Nhưng em...""

""Bỏ tôi xuống đi, rồi chúng ta nói chuyện!""

Vương Triều Vân không biết có nên tận dụng nhân cô hội này để chạy đi không. Nhưng cho đến khi anh đã thả cô xuống đất thì cô vẫn còn đứng nguyên ở đó, mặt đối mặt với anh.

""Có phải anh định nói là giữa anh và cô ấy không có chuyện gì. Cả hai người chỉ là đang diễn trò cho tôi được thưởng thức một chút!"" Cô vuốt thẳng lại bộ áo ngủ, bất chợt nghiêng người kiễng chân lên cao, nhìn anh cho rõ. ""Tôi nói có chỗ nào sai sót ý của anh không?""

""... ""

Hóa ra cái gì cô cũng biết rồi! Còn có thể nói được nữa à?

""Vậy nên bây giờ, tôi đi xem pháo hoa..."" Ngưng một khắc, cô hỏi anh. ""Anh sẽ đi cùng?""

""Ừm."" Anh hơi nhỏ giọng, có chút ngượng ngập.

""Không thành vấn đề!""

Vương Triều Vân tỏ ra hào phóng, cô lại trở về phòng của mình. Vừa đi, lại vừa còn ngâm nga một câu hát ngắn, không quá lớn nhưng cũng đủ để anh nghe thấy được. Cho đến khi cô đã vào phòng một lúc lâu, anh mới bần thần, trong lòng hơi buồn vô cớ. Anh đột nhiên nhớ ra bài hát đó, chính anh cũng đã từng yêu thích bài này. Anh hoàn toàn vô thức, hát lại câu hát ấy:

"" Nơi nào là nơi anh dừng chân, mưa hoa bay hay pháo hoa rực rỡ? Nơi nào là điểm đến hay bến bờ của anh? Nhưng tuyệt nhiên, em biết được rằng khi anh tìm thấy được em, mọi thứ đều là điểm dừng! ""

-


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui