Sinh Tồn Thời Mạt Thế

Chẳng qua lúc tu luyện không thuận lợi. Bình thường, tâm pháp của [quy tắc kiện thể] có thể thích ứng với mọi thể chất, thậm chí chỉ cần thân thể nguyên vẹn, kinh mạch đầy đủ là có thể tu luyện.

Không quan trọng luyện lâu hay ngắn, chỉ cần là được khí cảm là được.

Tóm lại một câu, luyện, nhất đính sẽ thành.

Nhưng cỗ thân thể này của Du Hành đã tu luyện ba tiếng cũng không thấy tiến triển gì. Mặc dù nói không phải cứ tu luyện lần đầu sẽ cho ra khí cảm, nhưng kinh mạch của cỗ thân thể này khi tu luyện Du Hành cảm thấy rất sốt ruột, khó chịu như bị lửa đốt thì lại càng không đúng.

Vừa mới bắt đầu Du Hành còn cho rằng do cơ thể này tư chất qua kém, nhưng càng luyện càng cảm thấy không đúng.

Cậu dứt khoát dừng tu luyện, tỉ mỉ ngồi xem xét chỗ không đúng.

Lúc tu luyện, hô hấp cần phải kiểm soát thật tốt, lúc nào thở, lúc nào hít, khí tức sâu hay cạn đều cần phải chú ý. Tỉ mỉ nghĩ lại, mỗi lần cậu hô hấp đều cảm thấy kinh mạch đau đớn, tựa như hút sự xấu xa vào vậy.

Nghĩ tới đây, Du Hành lại tu luyện tiếp, sau khi tuần hoàn một vòng mới dừng lại, đồng thời cũng chứng thực được phỏng đoán của cậu.

Sau đó mặc thêm áo bảo hộ để thử lại, tình huống cũng không thay đổi.

Đây là chuyện khá phiền toái.

Nhìn vào bóng tối, Du Hành nghĩ: Người sống trên thế gian này đều phải hô hấp, hiện tại sương mù đã bao trùm lấy toàn thế giới, còn nơi nào thanh tịnh không?

Cậu cảm thấy căn phòng này quá kín, biết là do không khí không lưu thông mà ra. Không còn cách nào khác, đành rút một chút quần áo cũ đã nhét vào khe hở. Rất nhiều sương mù tràn vào, máy lọc không khí ù ù làm việc, nhưng trong mắt Du Hành thì hiệu quả vẫn không lớn.

Ngồi một lúc thì cảm thấy buồn ngủ, đành đi ngủ lấy sức trước.

Sang hôm sau, Du Hành bị tiếng ồn ào đánh thức. Nhìn đồng hồ, mới hơn bảy giờ. Bây giờ là mùa đông, bảy giờ trời mới sáng hẳn.

Du Hành mặc quần áo tử tế, cất máy lọc không khí lại, mở cửa ra ngoài.

Lục Tân và Lục Lộ đang nằm bò ở cửa sổ nhìn bên ngoài.

"Oa! Là phi cơ kìa!"

"Hai đứa này, mau đóng cửa lại!"

Liếc mấy lần, Lục Nguy đang ăn bữa sáng, Trần Quý Thư đang kéo hai đứa bé lại, muốn đóng cửa sổ vào. Bà Lục thì cười ha ha nói: "Hai đứa nó muốn xem thì để chúng xem đi, chỉ cần đeo mặt nạ phòng độc, mặc quần áo thật dầy thì ra ngoài xem cũng được."

Thấy bà nội đã lên tiếng, Trần Quý Thư cũng không nói gì thêm, đuổi hai đứa bé đi thay quần áo. Quay đầu thấy Du Hành đã dậy, cười nói: "Con dậy rồi sao? Hôm nay dậy thật sớm, mau đi đánh răng rửa mặt đi, sáng nay ăn cháo, để mọc bóc trứng gà cho con."

"Vâng." Du Hành gọi mọi người theo thứ tự, Lục Nguy lạnh nhạt đáp một tiếng, bà Lục cũng chỉ gật đầu qua loa.

Đánh răng rửa mặt, Du Hành cũng không để Trần Quý Thư bóc trứng hộ mà tự mình bóc.

Bên ngoài rất náo nhiệt, Lục Tân và Lục Lộ tỏ vẻ vui sướng nhảy ra ngoài, bà Lục cũng vội vã đi đằng sau.

Lục Nguy ăn rất nhanh, sau đó cầm theo túi xách đi làm. Nửa tiếng sau Trần Quý Thư cũng đi làm nốt.

Bà Lục kéo cháu trai cháu gái về ăn sáng: "Cha mẹ hai đứa đi làm rồi, cháo cũng nguội mất, hai đứa mau ăn đi!"

Đầu tiên kéo hai đứa bé đi thay quần áo.

Du Hành rửa chén bát xong, thả vào bên cạnh. Cậu định ra ngoài nhìn thử, vì vậy cũng về phòng thay quần áo bảo hộ.

Chờ Du Hành đi ra, bà Lục đang múc cháo, thấy cậu, trong lòng thầm nghĩ đây có phải đồ con dâu mua hay không? Chỉ mua một món quý giá như vậy chứ. Trong bụng bất mãn không thôi. Nhưng con dâu cũng là người đi làm trong nhà, bà ta không thể can thiệp con dâu xài tiền thế nào được.

Người bên ngoài rất nhiều.

Ra khỏi cửa mới biết tầm mắt nhìn được xa hơn hôm qua. Đám sương dầy bên ngoài giống như kẹo bông gòn bị gặm mất mấy miếng.

Lúc ngẩng đầu nhìn mới biết nguyên nhân.

Một chiếc phi cơ nhỏ đang không ngừng phun thuốc xuống đường phố.

Có thể thấy rõ, những nơi được phun thuốc ra, đám sương mù ở đó đều giống như bị gặm một cái, những giọt thuốc đi phản ứng với sương mù, tạo thành những giọt nước mưa rơi xuống đất, khiến mặt đường ướt sĩnh. Nhưng rất nhanh, sương mù xung quanh bổ sung lại nơi vừa bị phun thuốc.

Chiếc máy bay không người lái phun đủ lượng thuốc liền bay đi.

Tiếng trẻ con ồn ào muốn ra ngoài chời, sau đó là tiếng dạy dỗ của cha mẹ chúng.

"Ai, tôi thấy đám sương mù này vẫn như cũ mà, cậu xem xem, cậu đứng chỗ đó, tôi đứng chỗ này vẫn không thấy được mặt cậu đâu."

"Thuốc này đắt tiền lắm sao? Không biết lần này họ định vẩy hết bao nhiêu?"

"Không biết nữa, nhưng chắc là rất đắt, nếu không sẽ còn nhiều phi cơ tới vẩy hơn."

Tin tức địa phương buổi trưa cũng nói tới vấn đề này, nghe nói là loại thuốc mới vừa được nghiên cứu ra, có thể khiến đám sương mù tan thành nước, có tác dụng làm loãng sương độc.

Tạm thời hiệu quả không được rõ ràng, chắc phải phun thêm nhiều hơn mới được.

Quả nhiên, những ngày sau, cứ ba đến năm ngày lại có máy bay đi phun thuốc, những người ra đường đều mang theo ô dù bên người.

Du Hành chờ ban ngày liền tới thư viện và siêu thị gần nhà, thậm chí còn thỉnh thoảng tới mấy trường trung học gần nhà để đọc ké thư viện.

Mấy hôm sau có tới tiệm internet thêm một chuyến, bên kia đã hồi âm, trả cậu năm mươi nghìn tệ, mua bộ phận nòng cốt để cải tiến.

Trong đó, bao gồm cả bộ phận có cũng được, không có cũng chẳng sao.

Tiền không nhiều, Du Hành cũng dứt khoát bán hết. Đi tra thẻ ngân hàng, bên trong có năm mươi nghìn tệ.

Có tiền, cậu đi chuẩn bị nhiều đồ hơn. Dù sao ngày ngày lén lén lút lút mua ở cửa hàng tổng hợp nguy hiểm rất lớn, nếu bị bắt được lại không hay.

Dù sao, nếu không để một chút lương thực trong nhẫn trữ vật, Du Hành sẽ không có cảm giác an toàn. Loại chuyện mua hàng tích trữ này Du Hành đã làm quen, sáng sớm ra cửa, đến tối đồ mua được cũng xấp xỉ.

Cậu chưa về nhà, hôm nay là sinh nhật của em gái Lục Nguy, một nhà họ Lục sẽ tổ chức sinh nhật cho bà ta, bình thường sẽ tổ chức qua đêm, tới ngày hôm sau mới trở về.

Nguyên chủ Lục Hằng bình thường cũng không đi.

Nguyên nhân rất đơn giản, vì chồng trước của Trần Quý Thư từng vô lễ với Lục Sầm, sau đó Lục Nguy đi tìm cha của Lục Hằng là Hoàng Thủ Nghĩa tính sổ, đánh ông ta sưng cả mặt mũi.

Cũng vì chuyện này mà ông biết Trần Quý Thư. Sau đó Trần Quý Thư vác bụng bầu tới nhà họ Lục xin lỗi, chuyện sau này không khác gì trong tiểu thuyết, Trần Quý Thư sinh Lục Hằng không bao lâu thì mang theo con trai tái giá.

Mặc dù Lục Sầm chấp nhận người chị dâu này nhưng lại không thích nổi con ruột của Hoàng Thủ Nghĩa, mặc dù đứa bé đó đã đổi họ thành họ Lục.

Ban đầu là bà ta không coi trọng Lục Hằng, cũng không để cậu ta tới nhà bà. Sau đó Lục Hằng lớn lên, hiểu chuyện hơn, biết chuyện xấu hổ của đời trước nên cũng chẳng tới.

Hằng năm ngày này Lục Hằng đều trải qua một mình.

Lúc Du Hành ra ngoài có để lại lời ngắn, nói tới nhà bạn học tập, phải đi năm sáu ngày, mọi người không cần lo lắng.

Sau khi tới nhà trọ mướn phòng, Du Hành bắt đầu uống dung dịch sửa đổi gen. Trên người không ngừng toát ra cặn bã, lục phủ ngũ tạng cũng co bóp chặt, đau tới mức Du Hành phải lăn lộn trên giường. Cậu cắn chặt góc chăn, cuối cùng đau quá bất tỉnh.

Chờ tới lúc tỉnh lại, cậu chỉ cảm thấy mình vừa chết đi sống lại một lần.

"Phì phì!" Du Hành thả góc chăn trong miệng, chóp mùi toàn mùi hôi thối quanh quẩn.

Sau lại ngồi trong nhà cầu mấy lần, đợi tới sáu giờ sáng hôm sau, cậu mới chống người vào nhà vệ sinh tắm nước nóng một lần.

Nước tắm vừa đen ngòm, lại vừa thối hoắc.

Du Hành không nghĩ tới tư chất cơ thể này lại kém tới vậy! Cậu không thể không hoài nghi cơ thể này mắc bệnh khó chữa giai đoạn cuối. Nếu không thì cũng là sống ở nơi ô nhiễm nghiêm trọng từ nhỏ thì cơ thể mới kém tới như vậy.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, chuyện đầu tiên cần làm chính là tu luyện!

Mặc dù lần này không luyện ra khí cảm, nhưng kinh mạch cũng không bị đau đớn như lần trước.

Kiểm tra thời gian, đã qua sáu ngày.

Hôm nay là ba mươi tết.

Thật ra Du Hành không muốn trở về, nhưng cậu lại không thể cứ vậy mất tích được. Bây giờ an ninh vẫn còn, cậu không muốn ngày nào đó bị cảnh sát dẫn về nhà họ Lục.

Dọn dẹp phòng một chút rồi mang đi trả, lúc về nhà họ Lục quả nhiên bị mắng.

Trần Quý Thư vừa khóc vừa vỗ cậu: "Suýt chút nữa mẹ phải đi báo cảnh sát! Con đã đi đâu? Ở nhà bạn nào sao không để lại số điện thoại để mẹ biết..."

Lục Nguy lên tiếng: "Mẹ con rất lo lắng cho con, con đã lớn thế này rồi, cũng phải biết điều một chút. Coi như tới nhà bạn học cũng phải để lại cách liên lạc cho mọi người biết."

"Con biết rồi, lần tới sẽ không như thế."

Trong hỗn loạn, mặc kệ bọn họ nói gì Du Hành đều gật đầu, ngoan ngoãn nhận lỗi.

"Được rồi, hôm nay là giao thừa, không nói thằng bé nữa. Quý Thư, em để con đi tắm trước, chờ lát nữa ăn bữa đoàn viên."

Du Hành ăn chút đồ liền lấy cớ mệt mỏi, về phòng nghỉ trước.

Bên ngoài vẫn vang lên tiếng cười nói, nội tâm Du Hành không có chút chợp chờn, nắm chắc thời gian tu luyện.

Tối nay rất náo nhiệt, tiếng pháo nổ bên ngoài vang lên không dừng.

Phòng Du Hành đóng kín kẽ như vậy cũng có thể nghe được mùi thuốc pháo.

Mùng hai đầu năm mới, Lục Sầm mang theo con một mình về nhà mẹ để.

Trừ lúc ăn cơm, Du Hành căn bản không bước ra khỏi phòng, Lục Sầm luôn luôn khinh thường đứa con riêng kia, trừ nói mấy câu: "Lớn như vậy còn rụt rè, không biết tương lai có làm nên cơm cháo gì không" ra thì căn bản không phát sinh thêm mâu thuẫn nào.

Tới khi Lục Sầm rời di, Lục Nguy liền vỗ tay Trần quý Thư an ủi: "Để em phải ủy khuất rồi." Ăn tết xong thì bố chồng Lục Sầm phải nằm viện, bà ta chỉ có thể tự mang con của mình tới chúc tết. Tâm tình không tốt cũng là chuyện bình thường, chỉ tội cho Trần Quý Thư.

"Không có gì, tính tình của gì ấy em biết, cũng không phải người xấu."Trần Quý Thư thay đổi đề tài: "Bố chồng em ấy thế nào rồi? Ho khan thành như vậy, em nhìn thấy cũng sợ."

"Có thể là do tuổi già, vào bệnh viện khám thử là được rồi. Mấy ông già bây giờ cũng rất khỏe mà."

Trần Quý Thư bình thường chưa từng nói nửa câu bất mãn với nhà cô em chồng, lúc này cũng không nhịn được mà nói: "Anh nói em rể cũng vậy, cha mình bệnh như vậy mà không thấy lo lắng gì? Đó không phải là bệnh một hai ngày! Đang tốt đột nhiên ho ra máu trong sinh nhật của gì ấy, bữa tiệc sinh nhật thành náo loạn, như vậy là nói cái gì?"

Lục Nguy cũng cảm thấy đúng: "Nếu là trưởng bối nhà mình thì chúng ta sao có thể không để ý họ như vậy được." Ông cảm thấy em rể này rất không đáng tin.

Dĩ nhiên em gái ông ta thì không hề sai, con trai ruột ông lão còn chẳng để ý, chẳng lẽ đi trách con dâu ngày đêm không trông nom mình hay sao?

Nhà Lục Sầm nữ thịnh nam suy, gần đây em rể lại thất nghiệp, ngày ngày ở nhà, cha già ho khan thành như vậy, khẳng định trách nhiệm do hắn ta.

"Đi ngủ trước đi, cũng muộn rồi."

Trần Quý Thư đồng ý, nửa đêm lúc đi vệ sinh, đột nhiên nghĩ tới tối nay tâm trạng bà không tốt, muốn nói chuyện với con trai lớn một chút, hiếm khi muốn gặp con trai, nhưng cửa phòng lại khóa thật chặt.

"Đứa bé này, ở nhà cũng khóa cửa chặt như vậy." Cuối cùng ngáp một cái, quay về phòng ngủ tiếp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui